"Có thể đừng đuổi theo ta được không?" Địch Áo bỗng nhiên mở miệng nói: "Hắc Sơn Đại công cho ngươi chỗ tốt gì?"
Mạt Lý Khắc cười như điên: "Thế nào? Bây giờ mới sợ? Mạt Lý Khắc đại gia là người để cho ngươi thu mua sao? Ngươi chết cái tâm đó đi."
"Vậy cũng tốt." Địch Áo thở dài, giơ tay lên bắn ra mười mấy đạo Phong Nhận lao về phía Mạt Lý Khắc, sau đó xoay người phóng thẳng vào trong rừng.
"Muốn chạy? Nằm mơ." Mạt Lý Khắc giận dữ quát to một tiếng, thân hình chợt lao nhanh tới, cây trường tiên xoay tròn xoắn đám Phong Nhận nát bấy. Đồng thời đưa tay nắm chặt lại, một đoàn hỏa diễm nổ tung kịch liệt ở trong rừng, Mạt Lý Khắc lấy khí thế sét đánh không kịp che tai lao vào.
Trong rừng tiếng ngựa hý mạnh mẽ cao vút, tựa hồ tại cảnh cáo bên ngoài đến người xâm lăng, Mạt Lý Khắc nơi nào sẽ quan tâm dã thú ý nghĩ, giờ phút này trong mắt của hắn chỉ có Địch Áo thân ảnh, trường tiên liên tục cuốn ra, thân hình linh hoạt tại trong rừng xuyên qua, chú ý xuyết tại Địch Áo phía sau.
Nhưng thời gian trôi qua không lâu lắm, Mạt Lý Khắc đã cảm thấy có chỗ không đúng, bởi vì vào lúc này Địch Áo gia tăng tốc độ lên đến mức vượt ra khỏi khả năng tưởng tượng của hắn. Cho dù hắn không ngừng vung vẩy trường tiên công kích nhưng khoảng cách giữa hai người càng lúc càng xa. Chuyện này quả thực quỷ dị, tại sao lực lượng một người lại đột nhiên tăng lên nhiều như vậy?
Trong khi Mạt Lý Khắc sinh lòng nghi ngờ chợt thấy thân ảnh Địch Áo ở phía trước bỗng nhiên ngừng lại. Mạt Lý Khắc không còn kịp suy nghĩ quá nhiều, lúc này mừng rỡ nhào tới, Hỏa Diễm Chấn Động, Viêm Bạo và trường tiên cơ hồ đồng thời tấn công về phía Địch Áo. Nhưng trong nháy mắt đó, thân ảnh Địch Áo đã biến mất trong tầm mắt của hắn.
Địch Áo dĩ nhiên không có năng lực thuấn di hoặc là ẩn thân, chẳng qua là trong thời điểm này, hắn trực tiếp bổ nhào nằm xuống mặt tuyết. Bởi vì động tác quá nhanh khiến cho Mạt Lý Khắc không thể thấy rõ.
Mạt Lý Khắc công kích không hề lãng phí, toàn bộ đều đánh lên trên người một con Đường Lang to lớn đột nhiên xuất hiện. Thân thể con Đường Lang nhất thời bị đánh bay lên trời, ánh lửa thấp thoáng bám trên người con Đường Lang đốt cháy dòng máu xanh biếc tỏa mùi khét lẹt.
Đây là loài vật gì? Mạt Lý Khắc trợn mắt há mồm kinh hãi, hắn sinh sống ở trong rừng rậm lâu như vậy, cho tới bây giờ chưa từng thấy con Đường Lang nào to lớn như thế này.
Không đợi Mạt Lý Khắc kịp hiểu đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, con Đường Lang bị đánh văng lên không trung hí lên thê lương, hai cánh chấn động mạnh mẽ, vung hai lưỡi hãi lóe hàn quang chém về phía Mạt Lý Khắc
"Cút ngay cho lão tử." Trường tiên trong tay Mạt Lý Khắc vẽ ra một dãy tàn ảnh, đánh trúng cái đầu con Đường Lang vô cùng chính xác, dòng máu màu xanh biếc phun ra ào ạt. Tuy cái đầu của con Đường Lang đã bị đánh nát bấy, nhưng sinh mệnh lực của loài vật này lại cực kỳ ương ngạnh, Đường Lang mất đi cái đầu vẫn lao đến, hai lưỡi hái tiếp tục chém về phía mục tiêu.
Mạt Lý Khắc nhanh nhẹn tránh khỏi, "ầm" một tiếng, thân thể con Đường Lang đụng gãy mấy cây đại thụ liên tiếp rồi mới ngã xuống đất. Đến lúc này con Đường Lang vẫn còn chưa chết, chật vật bò dậy vung chân trước đâm chém lung tung, phàm là vật bị nó chém trúng, cho dù là đại thụ hay là nham thạch, tất cả đều bị một đao đứt thành hai khúc. Mạt Lý Khắc không khỏi đổ ra một thân mồ hôi lạnh, loài vật này có lực công kích quá mức cường hãn, sợ rằng nguyên lực chiến giáp cũng không ngăn cản được
Một tràng thanh âm gầm gừ thê lương từ bốn phương tám hướng truyền đến, kèm theo đó là tiếng vỗ cánh "xùy xùy", Mạt Lý Khắc hoảng sợ nhìn lên trời thì thấy mười mấy đầu Đường Lang to lớn đang bay thẳng đến chỗ này.
Giờ phút này Địch Áo đã xông vào sào huyệt Đường Lang, động tác của hắn rất khinh xảo, thanh thế cũng không có kinh người như Mạt Lý Khắc, vì thế chỉ có hai con Đường Lang to lớn chào đón hắn.
Địch Áo lộn vài vòng liên tiếp tránh né Đường Lang cản phía trước, sau đó quay người chạy tới chỗ một cây đại thụ, ở chỗ cây đó và dưới tàng cây có mười mấy đầu Đường Lang nhỏ đang chơi đùa, căn bản không ý thức được nguy cơ chuẩn bị ập xuống.
Chốc lát sau, chân phải Địch Áo đã đạp tới, máu xanh vẩy ra, một con Đường Lang nhỏ bị Địch Áo đạp vỡ bụng. Dư lực còn tiếp tục đá lên thân cây lưu lại dấu chân thật sâu.
Trên thực tế một cước này chỉ là thử dò xét năng lực phòng ngự của mấy con Đường Lang nhỏ. Kết quả như thế làm cho Địch Áo cũng phải giật mình, sao lại yếu đuối quá thế? Y như gà con vừa chui ra khỏi vỏ trứng vậy.
Địch Áo khẽ quát một tiếng, hai tay huy động liên tục bắn ra mấy đạo Diễn Sinh Phong Nhận, hóa thành vô số lưu quang bao phủ toàn bộ đám Đường Lang nhỏ đang chơi đùa dưới tàng cây vào trong.
Chất lỏng màu xanh biếc văng tung tóe ra bốn phía, đám Đường Lang nhỏ không có một con nào may mắn thoát khỏi, toàn bộ đều bị cơn mưa Phong Nhận chém nát.
Lần này coi như là náo ra đại sự rồi, trong rừng cây đồng thời vang lên tiếng kêu ré thê lương, tiếp theo là một con Đường Lang khổng lồ toàn thân đỏ rực, chiều cao vượt qua năm thước từ trong sơn động dưới chân núi chui ra.
So sánh với đồng loại thì con Đường Lang màu đỏ có vẻ cực kỳ dữ tợn, cái đầu hình tam giác đầy gai nhọn, hai cọng râu dài hơn một thước, trong miệng có hai hàng răng nanh thật dài, đôi mắt kép còn to hơn cả cái chậu rửa mặt, bên trong lóe ra vô số hồng quang.
Hai cái lưỡi hái trước người dài hơn bốn thước, sáng bóng y như đúc từ kim loại, bên trên bề mặt lưỡi hái là một loạt hoa văn kỳ lạ.
Con Đường Lang màu đỏ đột nhiên vọt tới chỗ Địch Áo, trên không trung lưu lại một chuỗi tàn ảnh màu đỏ nhạt, Địch Áo lập tức buông thả Phong Ưu Nhã thối lui ra sau.
Động tác hai bên nhanh tới cực điểm, lưỡi hái cơ hồ là lướt qua lưng Địch Áo, chém thẳng xuống đất. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Địch Áo thất kinh, bởi vì những kinh nghiệm chiến đấu trước kia, hắn đã rất coi trọng con Đường Lang màu đỏ này. Không nghĩ tới tốc độ của đối phương lại vượt ra khỏi dự liệu của hắn.
Địch Áo không dám dừng lại chút nào, lập tức buông thả Phong Ưu Nhã chạy trốn ra thật xa.
Con Đường Lang màu đỏ bám theo Địch Áo rất sát, làm người ta kinh hãi chính là nó có thể giữ vững tiết tấu giống như Địch Áo thi triển.
Trong lúc buông thả Phong Ưu Nhã sẽ có thời gian gián đoạn ngắn ngủi, thân hình Địch Áo sẽ phải ngừng lại một chút. Tuy thời gian dừng rất ngắn, cường giả Võ Tôn cũng không có biện pháp nắm bắt cơ hội chính xác, thế mà con Đường Lang màu đỏ lại có thể lợi dụng điểm này tiến tới gần, điên cuồng vũ động lưỡi hái tấn công Địch Áo.
Một đao gần trong gang tấc thì không coi vào đâu, nhưng mỗi một đao nào cũng lướt sát qua da khiến cho Địch Áo cảm thấy tê dại cả người. Hắn không dám quay đầu lại, cứ liều mạng phóng thích Phong Ưu Nhã, thân hình hóa thành một luồng khói nhẹ bắn thẳng về phương xa.
Thoạt nhìn tốc độ của con Đường Lang màu đỏ nhanh hơn Địch Áo một chút, nhưng có lẽ nó thiếu hụt kinh nghiệm chém giết và kỹ năng xử lý tình huống linh hoạt. Nhớ ngày đó Địch Áo cũng phải luyện tập năng lực thích ứng vận động tốc độ cao rất khổ cực, vừa di chuyển nhanh vừa khóa chặt mục tiêu là chuyện không hề dễ dàng.
Dĩ nhiên, chủ yếu là do thiếu hụt trí tuệ, nếu như đổi thành một võ giả, nhiều lắm là vồ hụt hai lần, sau đó sẽ biết cách phát động công kích vùng trước mặt Địch Áo rồi. Nhưng con Đường Lang màu đỏ này rất cố chấp, nó vung ra mỗi một đao đều công kích Địch Áo vô cùng chính xác, chỉ có điều lưỡi hái xẹt qua không khí đến lúc đánh trúng Địch Áo cần phải hao phí chút ít thời gian, Địch Áo dựa vào đoạn thời gian ngắn ngủi đó chuyển đổi vị trí né tránh.
Ở trong rừng, Mạt Lý Khắc cũng bị vây vào trong khổ đấu, lúc ban đầu hắn đánh chết hai con Đường Lang to lớn liên tiếp có vẻ rất là uy phong. Nhưng đó là vì Đường Lang to lớn không nghĩ là công kích của địch nhân có thể xúc phạm tới chúng nó, đồng bạn chết làm cho chúng nó chiến đấu cẩn thận hơn.
Mạt Lý Khắc điều khiển cây roi lửa tung hoành ngang dọc, bên kia nhóm Đường Lang to lớn vội vàng né tránh ra bốn phía. Chợt có một con Đường Lang nóng lòng lao tới tiếp cận Mạt Lý Khắc, bây giờ Mạt Lý Khắc đã bị mười mấy đầu Đường Lang to lớn bao vây, hắn chỉ có thể không ngừng vung roi trì hoãn nhóm Đường Lang phát động tổng tiến công, chứ không có cách nào giết địch dễ dàng như trước
Tốc độ Đường Lang to lớn tiến công hay lui về sau đều rất nhanh, chúng nó làm cho Mạt Lý Khắc có ảo giác tựa hồ đồng thời đối chiến với mười mấy tên Địch Áo giảo hoạt, vô sỉ. Độ khó cao hơn trận chiến lúc nãy nhiều lắm.
Địch Áo nhanh chóng vọt tới chỗ Mạt Lý Khắc, vừa cố gắng ngưng tụ Phong lực buông thả ra sau để kìm hãm tốc độ con Đường Lang màu đỏ kia. Chỉ cần tiến thêm một đoạn là hắn sẽ giáp mặt với mười mấy đầu Đường Lang to lớn rồi.
Mạt Lý Khắc nhìn thấy thân hình Địch Áo từ xa chạy tới, tròng mắt không khỏi trợn trừng thật lớn, cây roi lửa trong tay chậm lại một nhịp, con Đường Lang to lớn phía sau hắn lập tức nắm bắt cơ hội tốt này đánh tới Mạt Lý Khắc. May là hắn có phản ứng kịp thời, hai tay điên cuồng vũ động cây roi đánh bay con Đường Lang kia ra ngoài, mấy con Đường Lang khác thấy hỏa xà bay đến hoảng sợ kêu ré lên vội vã tránh ra hai bên.