Địch Áo cáo từ Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước, Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước không nỡ rời xa. Nhưng hắn cũng biết không thể lưu lại được, vì thế tỏ thành ý thay đổi xe ngựa cho đám người Địch Áo, thì ra mấy chiếc xe ngựa trước đó quá mức đơn sơ, ngựa kéo xe phần lớn là ngựa thường. Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước cho là không xứng với thân phận bọn họ, kiên quyết yêu cầu thay đổi, Địch Áo không có biện pháp nào khác đành phải mặc kệ. Hắn cũng biết Tát Mỗ Nhĩ đang tìm trăm phương ngàn kế lôi kéo giao tình với mình, nhưng dù giận cũng không thể đánh người đang cười, hắn không muốn làm khó đối phương, thêm nhiều bằng hữu càng có lợi.
Thế nhưng bởi vì Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước nhúng tay vào, hành trình lần này của đám người Địch Áo hoàn toàn bị thay đổi ý nghĩa, đây là điều Địch Áo cũng không ngờ tới.
Rời khỏi tòa thành Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước, tiếp tục một đường hướng nam nhưng trong đội xe có thêm ba vị Bá tước. Nguyên nhân chỉ có một, phương hướng bọn họ cần phải đi vô tình xuyên qua lãnh địa của ba vị Bá tước đó, bọn hắn nhận nhiệm vụ tiễn khách dùm Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước.
Đi suốt năm ngày, vị Bá tước cuối cùng trong đội xe cáo biệt, mắt thấy chuẩn bị xuyên ra lãnh địa Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước, bọn họ đột nhiên phát hiện phía trước có nhóm lớn võ sĩ đang chờ đợi gì đó.
Lúc ấy đám người Địch Áo giật nảy mình, ngay cả Y Toa Bối Nhĩ từ trước đến giờ nổi tiếng nhanh trí còn nghĩ đối phương là bằng hữu Lặc Tư Bá tước, chờ ở chỗ này là vì báo thù cho Lặc Tư Bá tước. Nếu như không có Mạc Lâm ở trong đội xe, nói không chừng Địch Áo sẽ lập tức ra lệnh cho mọi người quay đầu chạy trốn.
Chốc lát sau chợt có mấy võ sĩ thúc chiến mã chạy tới, song phương vừa tiếp xúc đám người Địch Áo hiểu ra những võ sĩ kia là sứ giả Ba Nhĩ Mặc Hầu tước phái tới nghênh đón bọn họ.
Ba Nhĩ Mặc Hầu tước không có lộ diện, hẳn là có băn khoăn giống như Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước, thân là Hầu tước lại tự mình chạy ra nghênh đón một đám người trẻ tuổi, không khỏi hạ mình quá thấp rất dễ làm cho người ta xem thường.
Đám người Địch Áo và Tác Phỉ Á hai mặt nhìn nhau, bọn họ cũng rất nhức đầu. Mặt mũi của Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước trước bắt buộc phải cấp, bởi vì Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước tỏ thái độ cực kỳ hữu hảo đối với bọn họ, cũng trợ giúp bọn họ trừ đi Lặc Tư. Nhưng đối với Ba Nhĩ Mặc Hầu tước xa lạ, bọn họ vẫn phải cấp đủ mặt mũi.
Tại sao?
Bọn họ không thể nào cự tuyệt rời đi, làm như vậy Ba Nhĩ Mặc Hầu tước nhất định sẽ sinh lòng nghi ngờ, chẳng lẽ Tái Nhân Hầu tước dự định hạ thủ với mình? Còn muốn dùng máu của ta đạt được hiệu quả giết một người hù họa trăm người? Trên thực tế, Ba Nhĩ Mặc Hầu tước không có tham gia chiến đấu xâm phạm Tái Nhân Hầu tước lĩnh. Vốn hắn luôn đứng về phía trung lập, độ trung thành với Phỉ Tể Đại công rất có hạn, bình thường chỉ muốn ôm nữ nhân sống quá ngày, người như vậy không thể nào đẩy sang trận doanh địch nhân, không thể tìm thêm phiền toái cho Tái Nhân Hầu tước.
Hèn gì người xưa có câu nói "nhân tại giang hồ, thân bất do kỷ."
Chạy năm, sáu ngày đường đi tới Ba Nhĩ Mặc Hầu tước phủ vẫn gặp kiểu cũ, sáng sáng hỏi thăm, ngày ngày dự tiệc, một đám người phụng bồi suốt một tuần lễ.
Sau khi chật vật trốn ra khỏi tòa thành Ba Nhĩ Mặc, ở phía sau có nguyên một dãy quý tộc vẫy khăn đưa tiễn. Đến lúc bọn hắn chạy tới biên giới lãnh địa lại thấy đội võ sĩ nghiêm chỉnh xuất hiện lần nữa.
Sắc mặt Lôi Mông lúc ấy tái mét rồi, thậm chí dứt khoát xoay đầu ngựa định chạy trốn. Trong đám người Địch Áo chỉ có Lôi Mông thích uống rượu, cũng có trình độ uống không kém, thế mà hù dọa hắn thành bộ dạng này đúng là không dễ dàng.
Không trách được Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước dám dùng tính mạng bảo đảm đám người Địch Áo an nguy, dưới tình huống này cho dù bình dân toàn bộ Công quốc cũng tạo phản cũng không có cách nào tạo thành uy hiếp đối với đám người Địch Áo.
Tác Phỉ Á và Ca Đốn dự đoán nếu không có gặp phải chuyện gì ngăn trở chỉ cần thời gian một tháng là có thể xuyên qua Phỉ Tể công quốc. Thế nhưng trên đường lại bị mời làm khách quá nhiều lần, khi bọn hắn thành công trốn chạy thêm vài lần rốt cuộc đi tới biên giới Phỉ Tể công quốc. Sau đó tiến tới đầm lầy Hắc Ám đã hao phí gần hai tháng, thời tiết vừa mới tiến vào mùa đông.
Đầm lầy Hắc Ám, từ cái tên đã lộ ra cảm giác tối tăm u ám không chút ánh sáng, sự thật cũng chính xác như thế. Khu vực này phần lớn thời gian trong một năm đều bị sương mù bao phủ, nhất là mùa đông sương mù tràn ngập càng thêm dày đặc.
Trong phạm vi ao đầm có rất nhiều động vật kỳ quái sinh trưởng, người bình thường đi vào căn bản không thể còn sống đi ra ngoài. Đám người Địch Áo vốn có kế hoạch xuyên qua nơi này trước khi mùa đông tới, như vậy sẽ bớt đi rất nhiều phiền toái. Nhưng các vị Hầu tước nhiệt tình chiêu đãi đã làm trì hoãn của hành trình bọn họ, xem ra ở bất cứ nơi nào cũng vậy, chỉ cần địa vị đạt đến trình độ nhất định sẽ có phiền não tương tự quấn thân, đôi khi không thể coi là ăn cơm, mà là chịu tội.
Thế nhưng mùa đông cũng có chỗ tốt cuar mùa đông, một ít động vật sẽ giấu mình vào trong đất bùn hoặc là núp ở trong ao hồ. Đợi đến mùa xuân năm sau mới ra ngoài hoạt động, dĩ nhiên nếu như mấy người Địch Áo lỡ tạo ra sai lầm làm kinh động thì chúng nó nhất định không bao giờ từ bỏ ý đồ.
Trước khi mấy người Đcịh Áo rời đi đã đọc qua thường thức của đầm lầy Hắc Ám, thí dụ như cái gì có thể ăn, cái gì không thể đụng vào, vô số trường hợp cá biệt cần phải ghi nhớ. Bọn họ không thể nào nhận được tiếp liệu trong ao đầm, cho nên đã sớm chuẩn bị đầy đủ lương khô. Bởi vì có quá nhiều đồ cần thiết, ngoại trừ xe ngựa Tác Phỉ Á và Mạc Lâm ra, những chiếc xe ngựa khác đã kín mít nhét không lọt người, ngay cả Địch Áo phải ra ngoài cưỡi ngựa nhường vị trí cho đồ đạc dụng cụ.
"Ha ha, vốn phải như vậy từ sớm rồi." Lôi Mông nhìn Địch Áo có vẻ hả hê: "Như vậy mới công bình, tại sao chúng ta đều phải cỡi ngựa trong khi ngươi an an ổn ổn ngồi trong xe thoải mái chứ?"
"Ngươi cũng có thể đi vào mà, không có ai ngăn cản ngươi cả." Địch Áo cười cười nói với Lôi Mông.
"Ta đây không muốn đi, ngươi cho rằng ta không dám?" Lôi Mông trề môi ra vẻ khinh thường.
Ca Đốn ở một bên chen vào châm chọc: "Ta lại thấy ngươi không dám, Y Toa Bối Nhĩ không đánh ngươi ra bã mới là lạ đó."
"Tại sao? Ta cũng không tin Địch Áo có thể ngồi, tại sao ta không thể ngồi?" Lôi Mông vốn chỉ muốn đùa một chút mà thôi, nhưng bị Ca Đốn kích thích nhất thời nổi lên tính tình hiếu thắng. Có lẽ hắn có liên quan đến kinh nghiệm trong lúc trưởng thành, hắn sợ nhất là nghe người khác nói mình sợ nữ tử.
"Vậy ngươi đi đi." Ca Đốn bĩu môi: "Ngàn vạn lần chớ bị người ta đánh thành đầu heo."
"Đi thì đi." Lôi Mông lập tức nhảy xuống, bước nhanh tới xe ngựa Tác Phỉ Á. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Ca Đốn nhìn bóng lưng Lôi Mông chậm chạp bước đi, rồi quay đầu lại chớp chớp mắt nói với Địch Áo: "Ngươi đoán hắn sẽ gặp kết quả thế nào?" Ngay cả Địch Áo cũng bị đuổi đi, hiển nhiên lúc này các nàng Tác Phỉ Á có chuyện riêng tư cần bàn, Lôi Mông không bị tàn bạo mới thật sự là việc lạ.
Địch Áo cười ha hả không nói gì, lúc này Lôi Mông đã đi tới cạnh xe ngựa Tác Phỉ Á, có lẽ thật sự bị Ca Đốn kích thích, Lôi Mông không thèm gõ cửa, cứ thế trực tiếp kéo cửa buồng xe ra, sau đó phảng phất như nhìn thấy chuyện không thể tin nổi vậy, hắn đột ngột đóng rèm cửa lại còn nhanh hơn lúc mở ra.
"Á? Ngươi làm gì?" Thanh âm Tuyết Ny kinh hoảng hét lên, đây chuyện rất hiếm thấy, đáng tiếc là thân thể Lôi Mông đã che kín cửa buồng xe nên Ca Đốn không thấy gì hết.
"Lôi Mông, ngươi muốn chết?" Đây là giọng Y Toa Bối Nhĩ.
"Ngươi chẳng lẽ không biết gõ cửa sao?" Sau nữa là thanh âm bất đắc dĩ của Tác Phỉ Á, tiếp đó là giọng Y Toa Bối Nhĩ vang lên lanh lảnh: "Lôi Mông, có ngon ngươi đừng chạy."
Lôi Mông mắt điếc tai ngơ làm như không nghe thấy Y Toa Bối Nhĩ, chạy nhanh như làn khói quay trở lại, khuôn mặt đỏ tía tới tận mang tai, quả thực là chín như trái táo, không nói tiếng nào nhảy lên lưng ngựa. Lúc này đến phiên Ca Đốn biến thành tò mò rồi, không đành lòng buông tha cơ hội tốt này, vội vàng hỏi tới: "Vì sao ngươi đột nhiên quay trở lại? Bên trong đang làm gì đấy?"
Lôi Mông hít thở sâu mấy lần cho tâm tình hơi bình phục xuống, làm ra bộ dạng trấn tĩnh dạng nhìn về phía Ca Đốn: "Không có gì, ngươi đi xem là biết."
"Không đi, tuyệt đối không đi." Ca Đốn lắc đầu lia lịa: "Ngươi nói cho ta biết không được sao, tất cả mọi người đều là huynh đệ, điểm yêu cầu nho nhỏ này ngươi cũng nên thỏa mãn ta chứ?"
"Ta thỏa mãn ngươi cái rắm." Lôi Mông thấy Ca Đốn không mắc mưu cũng không cần giả bộ nữa, quay đầu lại nhìn chằm chằm Địch Áo một cách tàn bạo: "Ngươi có phải đã sớm biết không?"
"Ta biết cái gì?" Địch Áo giang tay ra vẻ vô tội: "Ta có nói gì không? Là một mình ngươi cố ý muốn đi mà."
"Ngươi… ngươi..." Lôi Mông trợn mắt hồi lâu cũng không thể nói được gì, chỉ biết buồn bực nuốt hận vào trong lòng.
Thời gian không qua bao lâu đã nghe "ầm" một tiếng, cánh cửa xe ngựa bị đẩy mạnh ra, ba nữ tử theo thứ tự nhảy ra. Trên mặt Tuyết Ny vẫn còn một tia đỏ ửng, Tác Phỉ Á và Y Toa Bối Nhĩ nhìn chằm chằm vào Lôi Mông, nếu như ánh mắt có thể giết người đoán chừng toàn thân Lôi Mông đã sớm bị chích thủng tùm lum rồi.