Các quý tộc ở trong Công quốc đều biết Phỉ Tể Đại công đã bị chém giết, Đại công lĩnh chuẩn bị đổi chủ, mà Tái Nhân Hầu tước có Thánh giả trợ chiến có khả năng trở thành chủ nhân Đại công lĩnh lớn nhất. Nếu như nhìn thấy cây chiến kỳ này, đừng bảo là Á Lực Đặc, coi như là Tát Mỗ Nhĩ cũng không dám tới tìm phiền toái.
Địch Áo chú ý thấy tầm mắt Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước liền quay đầu ngựa, chậm rãi tiếp cận Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước, nhẹ giọng nói: "Ta cũng không dối gạt ngài, Lặc Tư Bá tước từng vô duyên vô cớ giết chết bằng hữu thân thiết của Ca Đốn. Vì thế, ha hả, sau khi chúng ta biết Á Lực Đặc là con của Lặc Tư mới cố ý bố trí cái bẫy cho Á Lực Đặc. Nếu Á Lực Đặc là một người chính trực, hắn sẽ tự động rút lui an toàn, còn một khi hắn không thể rút lui đã chứng minh hắn đáng bị trừng phạt, ngài nghĩ thế nào?"
"Thì ra là như vậy." Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước cười cười mang theo chút phẫn nộ.
"Hầu tước đại nhân, sau khi hội nghị liên tịch thông qua quyết định xử phạt Lặc Tư, hi vọng ngài có thể báo cho Ca Đốn một tiếng." Địch Áo nhẹ giọng nói: "Ta nghĩ hắn sẽ rất cao hứng đảm nhiệm vai trò người hành hình."
Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước giật mình, Địch Áo cười cười đánh ngựa đi qua một bên kéo giãn khoảng cách với Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước. Những chuyện nên nói hắn đã nói xong rồi, còn dư lại cần bản thân Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước tự quyết định.
Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước nhíu mày vừa đi vừa suy nghĩ, Địch Áo yêu cầu rất quá đáng. Làm người hành hình? Chẳng lẽ những người tuổi trẻ này muốn xử tử Lặc Tư Bá tước? Hội nghị liên tịch chắc chắn sẽ không thông qua đề nghị này, hơn nữa Lặc Tư Bá tước đắc tội cũng không đạt tới trình độ phải xử tử.
Đúng lúc này, một gã võ sĩ tiếp cận Tát Mỗ Nhĩ thấp giọng hỏi: "Đại nhân, ngài đang suy nghĩ điều gì?"
Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước bỗng nhiên giật mình, đảo quanh đầu ngựa đi lùi lại phía sau, gã võ sĩ ngầm hiểu vội vàng bám theo sát Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước.
"Rất nhức đầu." Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước cười khổ nói: "Mấy tên này lại muốn ta xử tử Lặc Tư Bá tước."
"Đại nhân, ngài thật là thông minh cả đời hồ đồ nhất thời mà." Gã võ sĩ cười nói.
"Có ý gì?" Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước sửng sốt.
"Nếu như ngài có thể thành lập tình hữu nghị với đệ tử Phong Ngân tiên sinh, còn có Tái Nhân Hầu tước nữa. Cho dù tất cả Bá tước trong lãnh địa đều phản đối ngài, ngài vẫn có thể làm Hầu tước. Nếu để cho đệ tử Phong Ngân tiên sinh và Tái Nhân Hầu tước chán ghét ngài, cho dù tất cả Bá tước trong lãnh địa đều ủng hộ ngài, ngài..." Còn chưa nói hết câu, gã võ sĩ đã ngậm miệng không nói nữa, hắn biết Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước có thể tự mình nghĩ thông.
Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước dừng lại chỉ chốc lát, trong lòng hắn có cảm giác như trời quang mây tạnh, không sai, hắn đã phát hiện mình nên coi trọng cái gì nhất. Lực lượng đoàn kết phía dưới hiển nhiên là quan trọng, nhưng không thể nào so sánh với vị Thánh giả cường đại kia được.
"Ha ha ha ~!" Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước bỗng nhiên cười lớn, sau đó dùng sức vỗ vỗ bả vai gã võ sĩ: "Nói rất hay, ta biết phải làm thế nào rồi."
Mặc dù đại đội nhân mã cần phải trở về Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước lĩnh, nhưng tốc độ di chuyển rất có hạn. Cho nên khi đi tới tòa thành Lặc Tư Bá tước, Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước quyết định tạm thời nghỉ ngơi một đêm ở chỗ này.
Hắn đã âm thầm quyết định vận mệnh Lặc Tư Bá tước ở trong lòng rồi, tự nhiên không thể hạ thủ lưu tình. Đầu tiên là ra mệnh lệnh cho các võ sĩ triển khai một đợt lùng bắt lớn, áp giải toàn bộ tộc nhân Lặc Tư Bá tước vào trong ngục, chỉ để lại một ít người hầu lo phục vụ. Sau đó cưu chiếm thước sào bày ra một bàn tiệc rượu ở trong Bá tước phủ khoản đãi đám người Địch Áo.
Bữa tiệc được tổ chức từng bừng, Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước nói thao thao bất tuyệt những chuyện lý thú ở trong lãnh địa, mà đám người Địch Áo cũng đã nhìn thấy cảnh tượng đám võ sĩ lùng bắt ở trong phủ. Coi như là nhận được tín hiệu Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước phát ra, hiển nhiện bọn họ gia tăng hảo cảm đối với Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước thêm vài phần.
Địch Áo đột nhiên nghĩ đến một người, còn có Lôi Mông Thập Thất tỷ và Thập Thất tỷ phu, hắn hỏi dò: "Hầu tước đại nhân, thời gian gần đây trong lãnh địa có phát sinh chuyện gì lớn không?"
"Gần đây?" Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước trầm tư chốc lát rồi hỏi lại: "Ngươi có ý gì?" Nói thật, từ trong nội tâm hắn rất muốn sử dụng kính ngữ đối với Địch Áo, nhưng Địch Áo không có tước vị gì cả, chỉ đơn giản là đệ tử của Phong Ngân tiên sinh, nếu nói như thế có vẻ quá mức tôn kính, ngược lại sẽ làm cho đối phương lưu lại ấn tượng xấu, chỉ có thể miễn cưỡng xưng hô như thế.
"Đặng Khẳng Bá tước, hắn có khỏe không?" Địch Áo đi thẳng vào chính đề, hắn muốn biết Lâm Tái đạo sư có ngăn cản Thập Thất tỷ của Lôi Mông hay không.
"Hắn? Hình như không có xảy ra chuyện gì." Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước giật mình trong lòng, hắn cũng rất muốn nghe thấy Đặng Khẳng gặp chuyện không may, nhưng gần đây không có thời gian để phân tâm xử lý chuyện này. Đành phải để cho Đặng Khẳng hưởng thụ thêm mấy ngày an tĩnh, bây giờ nghe Địch Áo hỏi thăm Đặng Khẳng, tâm tình hắn không khỏi dâng lên từng cơn sóng, vội vàng hỏi tới: "Địch Áo, ngươi quen biết hắn?"
"Chúng ta là bạn tốt của An Đông Ny, Đặng Khẳng..." Thấy trong mắt Tát Mỗ Nhĩ tràn đầy mùi vị tìm kiếm dò xét. Địch Áo hiểu lời nói của hắn sẽ thay đổi vận mệnh Đặng Khẳng triệt để, hắn than nhẹ một tiếng, chậm rãi nói: "Cũng coi như là bằng hữu của chúng ta."
"À..." Tát Mỗ Nhĩ hiểu ý Địch Áo, còn có cả sự thông cảm và toan tính bên trong đó, nhẹ giọng nói: "Lúc ấy Đặng Khẳng khám phá ra âm mưu của Uy Liêm lập nhiều công lớn, ta đề nghị để cho hắn đi quản lý Uy Liêm Bá tước lĩnh. Nhưng ta sẽ cắt giảm phạm vi lãnh địa, Bá tước lĩnh không thay đổi nhưng mấy Nam tước lĩnh phía dưới thì ta phân chia cho những khác Bá tước, cuối cùng sẽ còn lại có ba Nam tước, đây là tiêu chuẩn thấp nhất của Bá tước. Địch Áo, ngươi phải biết rằng không phải là ta cố ý gây khó khăn cho hắn, mà là năng lực của hắn rất có hạn. Để cho hắn quản lý ba Nam tước đã làm khó hắn lắm rồi."
Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước nói lời này khiến cho đám người Ca Đốn, Lôi Mông cũng phải gật đầu xác nhận. Đặng Khẳng nhận được lãnh địa hoàn toàn dựa vào An Đông Ny mới có thể bảo đảm bình an, không có An Đông Ny, bằng vào năng lực Đặng Khẳng xem như nửa bước khó đi.
Thấy đám người Ca Đốn, Lôi Mông gật đầu, Tát Mỗ Nhĩ biết phán đoán của mình không có sai, hắn liền cười nói: "Đặng Khẳng trở thành Bá tước đã mấy tháng nhưng thực lực hắn không có biến hóa quá lớn, bởi vì hắn nghèo rớt dái. Cái thằng ngốc dưa, cho dù hắn có thể được tất cả bình dân ủng hộ thì có thể thế nào? Quy tắc luôn cần phải có lực lượng thủ hộ, nhưng làm gì có Cực Hạn võ sĩ nào nguyện ý dựa vào hắn? Phụng bồi hắn không phải cùng nhau ăn khổ sao? Ha ha, ngoại trừ An Đông Ny thì không còn ai ngu ngốc như vậy đâu."
"Như vậy rất tốt, đừng thêm gánh nặng cho hắn." Địch Áo nhẹ giọng nói: "Để cho hắn yên lặng sống qua ngày là được."
"Ta cũng có ý như thế." Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước nói, ban đầu hắn có ý nghĩ trừng phạt Đặng Khẳng, bây giờ đã không cánh mà bay mất rồi. Hắn dừng một chút rồi lại nói: "Khuya hôm nay có lẽ sẽ phát sinh một ít chuyện. Địch Áo, các ngươi không nên đi ra ngoài."
"Xảy ra chuyện?"
"Có lẽ sẽ có người bạo động." Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước mỉm cười gian trá: "Đúng rồi, Ca Đốn, nguyện ý giúp ta một lần không?"
Ánh mắt Ca Đốn chợt lóe sáng, mỉm cười hiểu ý: "Ta rất cao hứng có thể ra sức vì đại nhân."
Mấy người Địch Áo nháy mắt ra hiệu không hề lên tiếng. Đoạn thời gian kế tiếp, Tát Mỗ Nhĩ rõ ràng cảm giác được đám người Địch Áo thân thiện với hắn hơn trước, không khí cũng trở nên hòa hợp, hắn không khỏi cảm thấy may mắn ở trong lòng, nhờ có tên thủ hạ kịp thời chỉ ra điểm mê, nếu không rất có thể đã mất đi cơ hội tốt như thế này.
Một bữa cơm ăn xong, khách và chủ tận sức vui mừng. Mấy người Địch Áo cũng không hỏi Tát Mỗ Nhĩ là dạng bạo động gì. Nếu Tát Mỗ Nhĩ đã nói hiển nhiên là không thể bắn tên không đích, hắn sẽ có biện pháp của riêng mình.
Trong ngục giam u ám chung quanh đầy dẫy mùi vị nấm mốc, trên vách ướt nhẹp tường sinh trưởng từng mảng lớn cỏ rêu xanh um, một cái giường bằng đá được phủ bằng lớp rơm rạ thật mỏng, nhờ có lối ánh đèn hai bên lối đi mới mơ hồ có thể nhìn thấy người ở trong đó. Lặc Tư Bá tước đang đứng trước song sắt, ánh mắt dại ra, ngẩn người không biết đang suy tư chuyện gì.
Lúc bình thường những phạm nhân bị nhốt ở chỗ này đều dùng khóa sắt cố định ở trên tường, hơn nữa còn xuyên qua từ vị trí xương quai xanh đi xuống, phạm nhân có thực lực mạnh mẽ thì khóa cả hai ống xương đùi. Cũng may Lặc Tư là một vị Bá tước, tội danh còn chưa có định rõ nên không gặp đãi ngộ tàn ác kiểu này.
Nói thật ra Lặc Tư Bá tước cũng không xa lạ gì nơi này, có đôi khi hắn còn có hảo tâm tới "thăm" những người bị hắn vu hãm giết hại trong này. Ví như Tác Phổ Nam tước cách đây không lâu, dĩ nhiên ở trong này không lâu Tác Phổ Nam tước tự nhiên bị bệnh chết bất đắc kỳ tử. Nhưng Lặc Tư Bá tước chưa từng bao giờ nghĩ tới bản thân mình sẽ có một ngày cũng bị nhốt ở chỗ này, giờ này ngày hôm qua hắn còn đang thoải mái nhàn nhã hưởng thụ thị nữ ôn tồn hầu hạ ở trong phủ đệ của mình, còn bây giờ,lại trở thành tù nhân sau song sắt.
Chênh lệch quá lớn y như lòng sông so với mặt biển làm cho Lặc Tư Bá tước không thể nào tiếp nhận sự tình trước mắt, tại sao? Bản thân hắn là Bá tước nhưng ở trong mắt Tát Mỗ Nhĩ vẫn không có trọng yếu bằng mấy người trẻ tuổi kia? Cái gì công lý chó má chứ, Lặc Tư sẽ không bao giờ tin tưởng chuyện ma quỷ Tát Mỗ Nhĩ nói, làm như Tát Mỗ Nhĩ hắn sạch sẽ lắm đấy?
Nghĩ đến những người hoặc trực tiếp hoặc gián tiếp chết ở trong tay mình, tâm Lặc Tư Bá tước bất chợt nổi lên từng đợt lạnh lẽo, chẳng lẽ mình cũng sẽ rơi vào kết quả như vậy sao? Không, không thể nào… Lặc Tư cố gắng an ủi bản thân, hội nghị liên tịch không thể nào thông qua quyết định như vậy. Nếu Tát Mỗ Nhĩ quả thực có can đảm làm chuyện này, hắn tuyệt đối bị những Bá tước khác phản đối, mở ra một tiền lệ cũng có ý nghĩa sự an toàn của nhóm Bá tước không còn được bảo đảm. Chắc chắn các tên quý tộc kia không muốn nhìn thấy tình huống như thế phát sinh.
Khi Lặc Tư Bá tước đứng đó suy nghĩ lung tung thì một tiếng bước chân vang lên trên hành lang bên kia, tinh thần Lặc Tư mất tự chủ run lên một cái, khẩn trương nhìn ra bên ngoài.
Đợi đến lúc thấy rõ người tới, Lặc Tư mới thở phào nhẹ nhỏm, hắn có chút ấn tượng với tên cai ngục này, lần trước chính là cái tên này phụng bồi hắn đi "thăm hỏi" Tác Phổ Nam tước. Lặc Tư lắc đầu cười khổ, xem ra tuổi càng lớn gan lại càng nhỏ rồi, đã biết rõ Tát Mỗ Nhĩ không dám làm chuyện gì quá phận tình đối với mình nhưng vẫn không tránh khỏi lo lắng mông lung.
Tên cai ngục đi tới trước phòng giam Lặc Tư Bá tước, đầu tiên lo lắng nhìn quanh một vòng, sau đó giảm thấp thanh âm xuống nói: "Đại nhân, không xong, Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước muốn giết ngài."
"Cái gì?" Lặc Tư kinh hãi thất sắc gắt gao ngó chừng tên cai ngục: "Ngươi nghe ai nói?" Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com
"Đại nhân, ngài quên mất rồi sao? Ta có thân thích là người hầu trong phủ của ngài, Tát Mỗ Nhĩ chính miệng nói với thủ hạ như thế." Cai ngục còn định nói thêm gì nữa nhưng nghe thấy có người ở bên ngoài la tên của hắn, liền vội vàng đáp lại một tiếng vội vã đi ra ngoài, lúc gần đi còn thấp giọng dặn dò Lặc Tư nhất định phải cẩn thận đề phòng Tát Mỗ Nhĩ, lộ vẻ cực kỳ trung thành.
Sau khi cai ngục rời đi, Lặc Tư Bá tước kinh ngạc đứng ngây người một lúc lâu, mặt mày biến ảo không chừng. Hắn căn bản không nhớ rõ tên cai ngục có thân thích làm việc ở trong phủ hay không, cho nên cũng không dám tin tưởng lời nói của đối phương.
Mặc dù Tát Mỗ Nhĩ có thành kiến đối với hắn, nhưng cũng không nên lựa chọn phương thức cực đoan như vậy chứ? Lặc Tư rất rõ ràng mình kết minh với Ma Phi tất nhiên sẽ khiến cho Tát Mỗ Nhĩ chán ghét. Nhưng khi đó Lặc Tư nhìn đúng lúc Tát Mỗ Nhĩ không rảnh tay để đối phó chuyện khác, vì thế mới dám làm bạo dạn cỡ đó. Còn bây giờ lực lượng Tái Nhân Hầu tước mới mạnh mẽ xuất hiện ở phía bắc, sắp tiến công vào Đại công lĩnh. Tát Mỗ Nhĩ đã tự lo không xong, về tình về lý không thể nào hạ thủ đối phó mình ngay lúc này, làm như vậy có ích lợi gì đối với hắn chứ?
Phía bắc? Trong đầu Lặc Tư Bá tước bỗng nhiên linh quang chợt lóe, lúc này cuối cùng hắn đã nhớ ra một chuyện trọng yếu, đó là mảnh vỡ tinh thần cực phẩm. Bây giờ những người ở trong Công quốc có thể tùy tùy tiện tiện lấy ra mảnh vỡ tinh thần cực phẩm chỉ có người trực thuộc phe Tái Nhân Hầu tước. Chuyện ở khu vực quặng mỏ đã truyền ra khắp bắc phương rồi, Lặc Tư cũng từng nghe nói qua.
Có thể ngồi vào vị trí Bá tước không có ai là đứa ngốc, Lặc Tư rất rõ ràng đầu mối ẩn giấu trong đó, khó trách Tát Mỗ Nhĩ có thái độ khác thường đứng ở bên phe đối phương, thì ra những người tuổi trẻ kia chính là thủ hạ Tái Nhân. Vừa nghĩ thông suốt điểm này, Lặc Tư thật sự oán hận lập tức đánh chết Á Lực Đặc, ngươi chọc ai không tốt, cần gì phải trêu chọc người của Tái Nhân chứ, đó là thứ mà ngươi có khả năng xử lý sao?
Bây giờ nói gì cũng đã chậm, trong lòng Lặc Tư rốt cuộc sinh ra sợ hãi, nếu như là Tát Mỗ Nhĩ muốn đối phó hắn thì còn dễ xử. Cùng lắm thì thông qua hội nghị liên tịch tước đoạt tước vị của hắn mà thôi, chưa chắc không có cơ hội đông sơn tái khởi. Nhưng liên lụy tới Tái Nhân Hầu tước lại khác hẳn, Tát Mỗ Nhĩ vì đền bù sai lầm lúc trước chỉ sợ chuyện gì cũng dám làm.
Không được, tuyệt không có thể ngồi chờ chết như vậy, trong nháy mắt đó Lặc Tư đã cho ra quyết định, Lặc Tư nhìn cánh cửa sắt to bằng cánh tay người lớn ở trước mặt. Thân là Cực Hạn võ sĩ, hắn có thể dễ dàng hủy diệt cánh cửa sắt này, nhưng một khi nguyên lực dao động sẽ bị bên ngoài phát hiện. Các võ sĩ dưới trướng Tát Mỗ Nhĩ sẽ lập tức chạy tới, hắn chưa chắc có thể chạy thoát.
Đúng lúc này ánh mắt Lặc Tư bỗng nhiên ngưng tụ lại một hướng, ở cách đó không xa có một chuỗi chìa khóa đang phát sáng lấp lánh. Hiển nhiên là cái tên cai ngục lúc nãy cố tình lưu lại, Lặc Tư ngồi xổm xuống vươn tay xuyên qua cánh cửa sắt cầm lấy cái chìa khóa, trong lòng không khỏi dâng lên một dòng nước ấm. Xem ra vẫn có rất nhiều người trung với mình, chỉ là bọn họ bị Tát Mỗ Nhĩ uy hiếp mới không dám trợ giúp bản thân mà thôi.
Có cái chìa khóa thì mọi chuyện dễ dàng hơn nhiều. Khuôn mặt Lặc Tư Bá tước đột ngột trở nên cực kỳ dữ tợn, chung quy sẽ có một ngày ta trở lại nơi này, đến khi đó các ngươi đều phải chết hết.
Ở bên ngoài nhà ngục, tên cai ngục mới vừa mật báo cho Lặc Tư chậm chạp di chuyển, sau khi quẹo sang hai ngõ hẻm, hắn đi tới cạnh một chiếc xe ngựa lẳng lặng núp ở trong ngõ nhỏ. Tên cai ngục nhẹ nhàng gõ cửa buồng xe, cung kính nói: "Đại nhân, đã làm chuyện kia thỏa đáng."
"Ồ." Trong xe truyền ra một thanh âm trầm thấp: "Toàn bộ dựa theo lời ta nói để xử lý?"
"Toàn bộ dựa theo phân phó của đại nhân, không có người nào dám tự chủ trương." Cai ngục cười theo hồi đáp.
Cùng lúc đó, trong một tòa trang viện cách Lặc Tư Bá tước phủ không xa, mấy gã đại hán đang ngồi chung một chỗ thấp giọng bàn bạc gì đó.
"Thẻ Bố Nặc, ngươi xác định tin tức này là sự thật?"
"Hoàn toàn chính xác, chính miệng Tát Mỗ Nhĩ nói còn có thể giả bộ sao? Bọn họ dự định ngày mai sẽ động thủ, các vị, chuyện đến nước này cũng không cần ta phải nói thêm nữa chứ?"
Một trận trầm mặc khiến cho lòng người hít thở không thông diễn ra khá lâu, mãi sau này một người trung niên mới cười khổ nói: "Chúng ta là châu chấu bị buộc cùng một sợi thừng với đại nhân, nếu đại nhân gặp chuyện không may thì chúng ta cũng không thể chạy thoát, còn có lựa chọn nào khác không?"
"Vậy cứ định như vậy, lúc nào động thủ?"
"Tối nay."
Trong khi đám thủ hạ tâm phúc của Lặc Tư đang thương thảo phương pháp giải cứu Lặc Tư, từ phòng giam u ám chợt truyền đến một tiếng lạch cạch vang nhỏ, Lặc Tư vô cùng cẩn thận mở cửa phòng giam, từ từ đi tới lỗi ra, vừa đi vừa cảnh giác bốn phía. May mà hắn bị nhốt trong phòng giam sâu nhất, ngay cả cai ngục cũng lười đi tới kiểm tra. Chỉ có hai bên phòng giam là một vài phạm nhân đang nằm mấy hấp hối, vừa thấy thân ảnh Lặc Tư, bọn họ còn không có khí lực kinh ngạc, ánh mắt dại ra chốc lát rồi không còn phản ứng gì nữa.
Lặc Tư không lòng dạ nào đi quản những tên nửa chết nửa sống này, bây giờ chuyện quan trọng nhất là giải cứu tộc nhân của mình ra ngoài, nếu không có ai chia sẻ lực chú ý của Tát Mỗ Nhĩ dùm cho hắn. Chỉ dựa vào chính hắn rất khó lòng chạy ra khỏi Bá tước lĩnh, vào thời điểm phi thường này Lặc Tư cũng không thể bận tâm cái gì là thân tình nữa, chỉ cần lão bà và trẻ nhỏ của mình bình yên vô sự là tốt rồi. Về phần những người khác chết sống, Lặc Tư muốn quản cũng không được, có được cũng không muốn quản, bởi vì hệ số nguy hiểm quá cao.
Càng đi ra ngoài ánh sáng lại càng đầy đủ, cả gian cai ngục chia làm ba khu vực, vị trí Lặc Tư bị nhốt là khu trọng phạm, chỉ cần mở được cánh cửa ngăn cách là có thể tiến vào khu vực thứ hai. Lặc Tư suy đoán tộc nhân của mình hẳn là đang bị nhốt ở bên đó.
Lặc Tư mở ra cánh cửa đi ra ngoài, trong phòng giam nhất thời truyền tới mấy tiếng vui mừng cực nhỏ: "Đại nhân."
Lặc Tư nhìn theo thanh âm thì khóe miệng chợt nở nụ cười nhẹ nhõm, quả nhiên là tộc nhân của hắn cũng bị nhốt ở chỗ này. Cũng không biết có phải là đúng dịp hay không, trên vách tường bên tay trái Lặc Tư có treo mấy cái chìa khóa cực kỳ đúng chỗ. Hắn lấy chìa khóa xuống thử một chút, quả nhiên là có thể mở cửa phòng giam, sau đó hắn giải phóng tộc nhân theo thứ tự, chậm rãi quét mắt một vòng chung quanh, những phạm nhân trong phòng giam khác đang ngoắc ngoắc hắn. Những người này rất thông minh, không có lên tiếng làm ảnh hưởng đến người khác, nếu như bọn họ dám la to, Lặc Tư nhất định sẽ ra tay giết người không chút ngần ngại.
"Thả tất cả phạm nhân ra ngoài." Lặc Tư thấp giọng nói.
"Đại nhân? ."
"Làm theo lời ta bảo, Tát Mỗ Nhĩ muốn giết chết chúng ta, vì thế chúng ta lại càng không thể chết. Nếu có những người này che chở cho chúng ta sẽ có hi vọng chạy thoát."
Mấy gã tộc nhân của Lặc Tư không nghi ngờ gì cả, cầm lấy chìa khóa lần lượt đi tới và mở cửa sắt từng phòng giam. Những tên phạm nhân cảnh giác bước ra, tuy nhiên cả đám đều chần chờ không biết nên làm gì cho tốt.
Lặc Tư cười cười, thấp giọng nói: "Trong các ngươi hẳn là có người nhận ra ta, ta là Lặc Tư Bá tước."
Đám phạm nhân vang lên mấy tiếng kinh ngạc, hiển nhiên là có người nhận ra Lặc Tư.
"Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước muốn giết ta, các ngươi đừng tưởng rằng chuyện này không liên quan tới các ngươi, tất cả mọi người nơi này sẽ bị hắn diệt khẩu. Cho nên các ngươi ở lại đây chờ chết hay là cùng ta chạy trốn, tự mình lựa chọn đi."