Đây là cái gì? Mạc Lâm cơ hồ không dám tin tưởng hai mắt của mình, bên trong quyền sáo hàm chứa lực lượng bàng bạc lại là tồn tại chân thật. Mạc Lâm vô cùng khiếp sợ, những người bên cạnh Địch Áo là cái quái gì chứ? Lôi Báo đã đủ nghịch thiên rồi, lại còn có thánh khí, phải biết rằng lấy nội tình Thần Vực dồn tất cả thánh khí ở chung một chỗ cũng chỉ có mười một cái mà thôi.
Lúc này Lôi Mông đứng cách Tác Phỉ Á và Lao Lạp gần nhất, còn Địa hệ võ sĩ kia xông qua trước mặt hắn. Nếu như Tác Phỉ Á và Lao Lạp thật sự có chuyện ngoài ý muốn, hắn dĩ nhiên khó thoát khỏi tội lỗi, trong lúc Lôi Mông vô cùng phẫn hận thì thấy gã võ sĩ bị đánh bay về phía hắn. Vì thế hắn cũng lười sử dụng bí kỹ, trực tiếp cúi người tông thẳng tới, trong tất cả võ sĩ chỉ có Địa hệ võ sĩ mới có thể làm như vậy, trực tiếp sử dụng thân thể của mình như là vũ khí.
Hai đạo thân ảnh cứng rắn đụng vào nhau, một tiếng nổ vang trầm muộn, mặt đất phảng phất như run rẩy từng cơn, cái tên Địa hệ võ sĩ xui xẻo kia vốn đã bị Lao Lạp đánh một quyền khí huyết sôi trào, lại bị Lôi Mông hung hăng va chạm một cú, quang mang Bàn Thạch Thủ Hộ nhất thời diệt vong, cả người bay thẳng lên giữa không trung há miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Một tia quang mang nhàn nhạt chợt lóe, Miêu Tử mới vừa thoát khốn lao nhanh tới y như mũi tên rời khỏi dây cung, đâm đầu nhào về phía gã Địa hệ võ sĩ. Tên này bị luân phiên đả kích làm cho đầu váng mắt hoa rồi, động tác Miêu Tử lại nhanh nhẹn tới cực điểm, hắn làm gì còn có dư lực chống cự, bị Miêu Tử cắn trúng bên gáy, nhưng vẫn chưa có kết thúc. Miêu Tử vung cái đuôi dài ở phía sau ra, quả chùy gai ở cuối đuôi đâm thẳng vào trán gã võ sĩ, cái đầu lâu cứng rắn như thế lại bị Miêu Tử đâm vào không chút trở ngại, quả chùy gai xuyên thẳng qua đầu, mang theo một chùm máu tươi kèm não sống tóe ra, tình cảnh kinh khủng đến cực điểm.
Sau đó Miêu Tử vung đuôi lần nữa hất thi thể gã võ sĩ ra ngoài, trên trán gã võ sĩ còn lưu lại một lỗ thủng nhìn thấy mà giật mình, bên gáy bị Miêu Tử cắn rớt một khối thịt lớn còn đang trào máu tươi, một chiêu này quá mức tàn bạo rồi.
Những gã võ sĩ còn sống sót mất tự chủ thả chậm cước bộ, bọn họ tới kiếm tiền chứ không phải là liều mạng. Đối phương có lực chiến đấu vượt xa bọn hắn dự tính, một quyền có thể đánh bay Địa hệ Cực Hạn võ sĩ người thì thực lực phải ở cấp độ nào? Đáp án này sợ rằng thằng ngu cũng biết.
Các võ sĩ không hẹn mà cùng đưa ánh mắt về phía Á Lực Đặc, nhưng bọn hắn kinh hãi phát hiện Á Lực Đặc không biết lúc nào đã nằm ngay đơ trên mặt đất, sinh tử không biết. Cái tên Cực Hạn võ sĩ chịu trách nhiệm bảo vệ Á Lực Đặc cũng nằm đo ván cách đó không xa, trên mặt chảy xuôi máu tươi chứng minh rằng hắn đã tử vong. Các gã võ sĩ còn lại lập tức mất tiêu ý chí chiến đấu, phản ứng đầu tiên là tên Thủy hệ võ sĩ, vị trí của hắn rất có lợi cho việc chạy trốn, không cần suy nghĩ gì cả vội vàng xoay người bỏ chạy. Trận chiến này đã không còn cơ hội lật bàn, hắn cũng không muốn ở lại chỗ này chôn cùng Á Lực Đặc, chuyện quan trọng nhất là trở về báo tin tức này cho Ma Phi đại nhân.
Đáng tiếc là Địch Áo đã lao đến, hắn làm gì để cho tên kia dễ dàng chạy thoát, từng đạo Phong Nhận từ Địch Áo trong tay bắn lên giữa không trung rồi nổ tung hóa thành thành vô số thanh mang ập xuống đầu đối phương. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Khuôn mặt gã Thủy hệ võ sĩ méo mó cực kỳ quái dị, hắn lần đầu tiên nhìn thấy phương thức công kích điên cuồng cỡ này. Thế nhưng phương thức chiến đấu này không thể nghi ngờ là tiêu hao nguyên lực rất nhanh, chỉ cần hắn có thể kiên trì thêm một lát, đối phương chưa có thừa lực truy kích hắn. Gã võ sĩ thả chậm cước bộ, vung tay thả ra mấy bức tường băng ngăn cản Địch Áo công kích.
Địch Áo nhếch miệng cười lạnh, ngay cả nguyên lực chiến giáp của Ma Phi cũng không thể ngăn cản Lôi Quang Phong Nhận, chẳng lẽ mấy đạo tường băng kia có thể làm được? Một đạo Phong Nhận chớp lóe lôi điện từ trong tay Địch Áo bay ra, tốc độ cực nhanh ra sau mà tới trước, cơ hồ đồng thời oanh kích lên trên bức tường băng cùng với mưa Phong Nhận trước đó.
Mặc dù tường băng chắc chắn nhưng Phong Nhận của Địch Áo vẫn mạnh hơn, cơn mưa Phong Nhận này có quy mô công kích sánh ngang với Băng Sương Phong Bạo, uy lực lại mạnh mẽ hơn nhiều.
Một đạo tường băng chỉ có thể thừa nhận mười mấy đạo Phong Nhận xung kích là hỏng mất. Đây là vì giai vị đối phương cao hơn Địch Áo, theo tình hình trước mắt thì gã Thủy hệ võ sĩ phòng ngự tương đối thành công. Sau khi Địch Áo đánh nát liên tiếp ba bức tường băng, chỉ còn lại mười đạo Phong Nhận, hiển nhiên đã không đủ để công phá bức tường băng cuối cùng.
Trên mặt gã võ sĩ lộ vẻ mừng rỡ, mặc dù đã nhận định Địch Áo không có cách nào công phá hàng phòng ngự, hắn vẫn thả ra mấy luồng khí lạnh bao phủ quanh người. Chỉ cần Địch Áo tiếp cận những luồng khí lạnh này sẽ tự động phát huy tính công kích, gã võ sĩ biểu hiện kỹ xảo chiến đấu đủ để chứng minh hắn có thiên phú rất cao. Trên thực tế hắn là thủ hạ duy nhất của Ma Phi có hi vọng lên cấp Võ Tôn, vì thế rất được Ma Phi coi trọng.
Thấy tình cảnh này, ánh mắt các nàng Tác Phỉ Á đều sáng ngời, khí lạnh còn có thể sử dụng như vậy? Đây là chuyện từ trước tới giờ các nàng không ngờ tới, dĩ nhiên phương pháp sử dụng khí lạnh thế này không thể nào vừa nhìn là làm được. Trong đó nhất định có một vài bí quyết đặc thù, nhưng nó vẫn cung cấp cho các nàng một phương hướng suy tư thực tiễn.
Mười đạo Phong Nhận còn sót lại đụng vào tường băng bắn phá vụn băng bay đầy trời, nhưng bức tường băng vẫn đứng thẳng vững vàng ở đó, không hề dao động. Tâm tình gã võ sĩ tâm rốt cuộc nhẹ nhõm, khi hắn vừa định xoay người rời đi chợt nghe thấy một tiếng vang rất nhỏ, con ngươi hắn co rụt lại, dùng ánh mắt không dám tin tưởng nhìn về phía trước.
Một đạo Lôi Quang Phong Nhận xuyên thấu tường băng dày cộm tựa như quỷ mị, sau đó tiếp tục cắt đứt luồng khí lạnh bao phủ quanh người xuyên thấu vào trong thân thể hắn.
Toàn bộ quá trình không tới một giây, gã võ sĩ căn bản không kịp làm ra bất kỳ phản ứng nào khác, chỉ có thể trơ mắt nhìn Phong Nhận đâm vào thân thể mình. Đến bây giờ hắn vẫn không rõ ràng tại sao đạo Phong Nhận quỷ dị này lại có thể xuyên qua bức tường băng. Gã võ sĩ không có cảm giác nửa điểm đau đớn, từ miệng vết thương chỉ truyền đến cảm giác tê dại rất khó chịu, trong đầu gã võ sĩ chỉ kịp hiện ra một ý nghĩ, đây là thứ gì? Sau một lát, hắn đã mất đi tất cả tri giác chậm rãi ngã xuống đất.
Mắt thấy người có thực lực mạnh nhất phe mình cũng bị Địch Áo đánh gục, những võ sĩ còn dư lại làm gì còn dám đứng ở chỗ này, nhất thời co chân chạy trốn tứ tán, xem ra bọn họ từng khổ luyện về phương diện chạy trốn này. Biết rằng nếu cùng nhau chạy một hướng thì tất cả mọi người đều không thể thoát khỏi, phải tách ra mới có một đường sinh cơ.
Á Lực Đặc tổng cộng mang theo bốn gã Cực Hạn võ sĩ, cho là có thể vững vàng ăn chết đám người Địch Áo. Nhưng kết quả hoàn toàn ngược lại, bây giờ bốn gã Cực Hạn võ sĩ đã ngã xuống ba, còn sót lại một tên đang quay đầu bỏ chạy. Tuyết Ny giơ tay lên, phía trước gã võ sĩ đột nhiên xuất hiện một bức tường băng, chỉ có điều không có dày lắm, đối phó hàng phòng ngự trình độ này, Địch Áo không cần vận dụng Lôi Quang Phong Nhận. Dù là như vậy gã võ sĩ cũng không dám đụng vào, thời gian chính là sinh mệnh, chỉ sợ trì hoãn một giây là hắn vĩnh viễn trốn không thoát.
Võ sĩ vội vàng đảo mắt quan sát bốn phía, lập tức thay đổi phương hướng chạy về phía trái, nhìn từ ngoài mặt thì lựa chọn của hắn rất chính xác, ở bên trái chỉ có một người, Mạc Lâm. Nhưng mà lúc nãy hắn không nhìn thấy thảm trạng mấy gã võ sĩ ngăn cản Mạc Lâm, chỉ có thể trách vận khí của hắn quá kém, có lẽ là nhìn thấy bộ dạng Mạc Lâm già nua nên nghĩ là đối phương dễ xử. Hắn cho rằng mình có thể dễ dàng giết chết lão nhân kia rồi tìm đường máu chạy trốn, trên thực tế hắn không biết mình đang đâm đầu vào tử lộ.
Gã võ sĩ một lòng chạy giữ mạng, quang mang Bàn Thạch Thủ Hộ được hắn thúc dục lên đến cực hạn, bất kể đám người Tác Phỉ Á công kích, chỉ cúi đầu vọt mạnh tới trước, chỉ cần đánh bay Mạc Lâm, hắn sẽ có hi vọng chạy ra ngoài.
Mạc Lâm cười cười duỗi một ngón tay ra, một điểm Hoả Tinh từ đầu ngón tay của hắn bay ra, tốc độ nhìn qua chậm chạp còn hơn cả rùa bò nghênh đón trực diện gã võ sĩ đang lao tới. Một bên là đại hán vạm vỡ cao gần hai mét cao, bên kia chỉ là đốm lửa nhỏ bé phảng phất chỉ tồn tại không quá một giây, kết cục có lẽ đã có thể đoán trước.
Địch Áo cũng không lo lắng cho Mạc Lâm, cho dù Mạc Lâm không làm gì thì kẻ xui xẻo cũng chỉ là tên võ sĩ kia mà thôi. Cường giả Thánh cấp có thể tùy tiện đụng sao? Chơi một cái là chết người đó.
Mắt thấy gã võ sĩ sắp đụng vào người Mạc Lâm, nhưng lão già này vẫn là ung dung đứng tại chỗ nhếch miệng cười cười. Rốt cuộc Hoả Tinh và Bàn Thạch Thủ Hộ đụng vào nhau, à, dùng chữ "đụng" hình như không thích hợp lắm. So sánh với màn hào quang Bàn Thạch Thủ Hộ thì điểm Hoả Tinh kia chỉ bằng một con muỗi mà thôi.
Bàn Thạch Thủ Hộ có thể ngăn cản đại đa số bí kỹ lại không có thể ngăn cản được điểm Hoả Tinh này. Đốm lửa nhỏ bé bay vào trong vòng bảo hộ màu vàng kim không có chút nào trở ngại. Sau đó một màn khiến cho mọi người không ngờ được phát sinh, kèm theo một trận nổ ầm ầm điếc tai, một đốm lửa nhỏ nhoi lại bốc cháy hừng hực, tỏa ra tia sáng chói mắt. Bàn Thạch Thủ Hộ trên người gã võ sĩ phảng phất như vỏ trứng vỡ vụn ra từng mảnh, cả người hắn y như đụng vào một tòa núi lớn đánh vào văng ra ngoài xa. Trên người, trên mặt chỉ có máu tươi tuôn ra ào ạt, thân thể vặn vẹo, gấp khúc đến mức kinh hãi, vừa nhìn là biết đã chết không thể chết hơn được nữa.
"Này... điều này sao được?" Không riêng gì đám người Tác Phỉ Á giật mình ngây người, ngay cả Ca Đốn cũng kinh hãi trắng cả mặt. Đây chính là Bàn Thạch Thủ Hộ do Cực Hạn võ sĩ buông thả nha? Ở trước mặt Mạc Lâm thế mà còn yếu ớt hơn cả đậu hủ, bây giờ không còn ai dám khinh thị điểm Hỏa Tinh nhỏ bé kia nữa rồi. Đổi lại bất cứ người nào trong bọn họ có lẽ kết quả còn không bằng tên võ sĩ kia, đoán chừng phải chết không được toàn thây.
"Ngài… ngài làm sao mới được?" Ca Đốn theo bản năng sử dụng kính ngữ đối với Mạc Lâm, mặc dù tỉnh ngộ được vấn đề của mình vô cùng đường đột. Hiển nhiên đối phương đã sử dụng bí kỹ trước giờ hắn chưa từng thấy qua, làm sao dễ dàng tiết lộ ra ngoài chứ?