Có câu nói oan gia nên giải không nên kết, Tây Cách Thụy Na cho rằng mình đứng ở giữa điều đình là hợp tình hợp lý, tất cả mọi người là cùng một phe dĩ nhiên phải hóa giải mâu thuẫn trong nội bộ. Tác Phỉ Á ngoài mặt khúm núm nghe lời, nhưng trong lòng đã quyết định xong chủ ý, nếu như Khoa Lâm và Cách Lý Phỉ Tư tiếp tục làm chuyện quá phận, nàng sẽ trở mặt ngay tại chỗ. Địch Áo và nàng phải để cho người ta thấy rõ lập trường kiên quyết của mình, hai người bởi vì đủ loại băn khoăn mới trì hoãn cho tới bây giờ, cứ tiếp tục như vậy tuyệt đối không được.
Mặc dù quan hệ giữa Địch Áo và Y Toa Bối Nhĩ rất tốt, nhưng ở giữa vẫn còn Tác Phỉ Á, cho nên vai trò ác nhân chỉ có thể để nàng đi làm.
Nháy mắt một ngày đã trôi qua, mặt trời còn chưa có dâng lên Ca Đốn, Lôi Mông và Môn La đã đi tới quảng trường giữa viện chuẩn bị luyện công buổi sáng. Lúc này Địch Áo cũng tới, chỉ có điều hắn bị bài xích bên ngoài, dùng cách nói của Lôi Mông, nếu như Địch Áo bước vào thì trận chiến sẽ nghiêng hẳn về một phía, căn bản không có ý nghĩa tu luyện.
Đám người Địch Áo có thói quen luyện công buổi sáng, còn hai người khác dậy thật sớm là vì ngủ không được.
Một chỗ khác trong trang viên, Cách Lý Phỉ Tư và Khoa Lâm sóng vai nhau đi dạo, vẻ mặt bọn họ rất khó coi, tròng mắt giăng đầy tia máu, sắc mặt ảm đạm tựa hồ đang có tâm sự nặng nề.
"Cách Lý Phỉ Tư, buông tha đi." Khoa Lâm rốt cuộc nhịn không được nữa, thấp giọng nói: "Tác Phỉ Á là một nữ tử ngoài mềm trong cứng, lỡ may nàng thật sự nổi giận thì tình cảnh của chúng ta càng thêm lúng túng."
"Tại sao ta phải buông tha?" Cách Lý Phỉ Tư không áp chế được tức giận: "Cái tên nhà quê kia làm sao xứng đôi với Tác Phỉ Á?"
"Không phải là vấn đề xứng không, mà là Tác Phỉ Á lựa chọn hắn, chẳng lẽ ngươi có thể làm cho Tác Phỉ Á thay đổi chủ ý?" Khoa Lâm cười khổ nói.
"Chung quy sẽ có biện pháp." Sắc mặt Cách Lý Phỉ Tư càng thêm nặng nề.
"Cách Lý Phỉ Tư, không phải là ta đả kích ngươi, thời gian càng dài hi vọng lại càng xa vời." Khoa Lâm chậm rãi nói: "Ngươi có chú ý tới hay không, Tây Cách Thụy Na viện trưởng và Lâm Tái đạo sư vô cùng coi trọng Địch Áo, còn có Tái Nhân Hầu tước nữa. Tại sao hắn thân thiết với Địch Áo như vậy? Còn không phải là vì Tác Phỉ Á phát hiện ra khu vực quặng mỏ mảnh vỡ tinh thần cực phẩm? Dù sao hắn cũng là hôn phu Tác Phỉ Á, lần này Tác Phỉ Á lập được công lớn, vì thế nhìn trên mặt mũi Tác Phỉ Á, nhìn vào giá trị mảnh vỡ tinh thần cực phẩm. Bọn họ dĩ nhiên sẽ chiếu cố Địch Áo, đến khi bọn họ lập gia đình, lúc đó..."
"Không thể nào!" Cách Lý Phỉ Tư bỗng nhiên dừng bước, hàn mang trong mắt lóe lên: "Thế nhưng ngươi đã nhắc nhở ta."
"Ta nhắc nhở ngươi cái gì?" Khoa Lâm sửng sốt.
"Thời gian càng dài đối với ta càng bất lợi." Sắc mặt Cách Lý Phỉ Tư cực kỳ dữ tợn, sát cơ hiện ra không hề có ý định che dấu.
"Ngươi? Cách Lý Phỉ Tư, ngươi muốn làm gì? Ngàn vạn lần không nên làm loạn." Khoa Lâm đã hơi luống cuống.
"Sợ cái gì? Người trong gia tộc ta cũng coi trọng Tác Phỉ Á, nếu như biết ta là vì Tác Phỉ Á, ha hả, bọn họ sẽ dốc toàn lực ủng hộ ta. Huống chi lần này hoàn toàn dựa vào Tác Phỉ Á, Thánh Đế Tư thành có thể chiếm cứ bốn thành rưỡi định mức mảnh vỡ tinh thần của khu vực quặng mỏ. Nếu có thể tiếp cận Tác Phỉ Á sẽ mang đến cho chúng ta chỗ tốt không tưởng tượng nổi." Cách Lý Phỉ Tư nhìn về phía Khoa Lâm, nói: "Khoa Lâm, ngươi có giúp ta không?"
"Ngươi muốn ta giúp thế nào?" Khoa Lâm cười khổ nói. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Đúng lúc này, bọn họ nghe thấy phía trước mơ hồ truyền đến thanh âm hò hét thì liếc nhau dò ý, cả hai rất ăn ý ngừng nói chuyện, đi tới chỗ thanh âm truyền đến.
Môn La vẫn là người thứ nhất thất bại, mệt mỏi nằm xuống bãi cỏ bên ngoài sân, vừa rên rỉ vừa há miệng không ngừng thở hổn hển, quả thực y như phiên bản Lôi Mông lúc trước. Còn Ca Đốn và Lôi Mông vẫn còn đang khổ chiến ở giữa sân, thế nhưng bọn hắn cũng sắp đến cực hạn.
Địch Áo, Tác Phỉ Á và Y Toa Bối Nhĩ đứng ở một bên xem náo nhiệt. Dưới tình huống bình thường mỗi ngày sẽ trình diễn hai lần trò hay như thế này, nếu như chỉ là cắn răng khổ đấu thì không có gì đẹp mắt, mấu chốt là ở chỗ Ca Đốn và Lôi Mông đánh nhau nhưng miệng không bao giờ nhàn rỗi, vừa buông thả bí kỹ vừa tận lực tìm ngôn ngữ giễu cợt, đả kích đối thủ, ví dụ như: "Đầu heo kia đừng có chạy !"
"Tên ngu ngốc đuổi theo ta đi !"
Cách Lý Phỉ Tư và Khoa Lâm từ bên ngoài đi vào nhìn thấy tình cảnh này, vẻ mặt song phương thật sự rất khó coi.
"Chào mọi người, sớm nhỉ !" Cách Lý Phỉ Tư là người lên tiếng chào hỏi trước.
Bên phía Địch Áo không có người nào để ý tới hắn, tầm mắt mọi người lẳng lặng quay vào giữa sân.
"Đây là... đang làm gì đó? Nhìn thấy trận chiến giữa Ca Đốn và Lôi Mông, Cách Lý Phỉ Tư không khỏi khinh miệt cười thành tiếng.
Một khi tiêu hao thể lực đến cực hạn, phản ứng con người sẽ trở nên chậm chạp, giờ phút này Ca Đốn và Lôi Mông đang ở trạng thái như vậy, bọn hắn buông thả công kích không ra chương pháp gì hết, động tác tránh né cũng ngã trái ngã phải, lăn lê bò toài đủ cả. Thoạt nhìn rất là chật vật, ngay cả đứa trẻ đánh nhau còn linh hoạt hơn bọn hắn.
"Đừng đánh, đừng đánh nữa." Lôi Mông kêu lên: "Ngày mai lại thu thập ngươi."
"Ngày nào cũng nói như vậy, đến ngày nào ngươi mới có thể đánh ngã ta chứ?" Ca Đốn giơ ra bộ mặt khinh miệt chế nhạo, trạng thái hiện tại của hắn còn tốt hơn Lôi Mông một chút.
"Kệ nó, thua một trận thôi mà, mai lại đánh tiếp." Lôi Mông lắc lư thân thể bước ra ngoài sân.
Cách Lý Phỉ Tư thấy mình nói chuyện hai lần mà không có ai để ý, cộng thêm cơn vọng động lúc nãy nói chuyện với Khoa Lâm dẫn phát một cỗ lửa giận không thể ức chế. Thế nhưng mặt hắn vẫn duy trì nụ cười như cũ, nhạt giọng nói: "Địch Áo, nghe nói ngươi lên cấp rất nhanh?"
Nếu như là nói chuyện với mọi người, Địch Áo sẽ lười mở miệng, nhưng người ta đã nói tới tên của mình, hắn cũng không thể cố ý làm lơ đối phương, chỉ nhàn nhạt gật đầu: "Vậy thì sao?"
"Thế nhưng, ngươi còn không có được tu luyện chính quy, phương diện kỹ xảo chiến đấu hẳn là có điểm thiếu sót." Cách Lý Phỉ Tư cười nói: "Chúng ta có thể tỷ thí một lần, làm như vậy chẳng những giúp ngươi tìm được thiếu sót của mình, còn có thể học được từ ta một ít kỹ xảo và kinh nghiệm, yên tâm, ta sẽ không đả thương ngươi."
Toàn trường tĩnh lặng không một tiếng động, Ca Đốn và Lôi Mông không dám tin lỗ tai của mình, không sợ gió cắt đầu lưỡi sao? Địch Áo đã là Cực Hạn võ sĩ, về phần khả năng nắm giữ kỹ xảo chiến đấu, Địch Áo tuyệt đối vượt qua đại đa số những người trẻ tuổi, hiện tại có người muốn chỉ dạy Địch Áo phần kỹ xảo chiến đấu? Đúng là chuyện buồn cười mà.
Sắc mặt Y Toa Bối Nhĩ không có thay đổi nhưng thân thể đã run lên từng hồi. Mặc dù Cách Lý Phỉ Tư che dấu ý định rất tốt, nụ cười của hắn tỏa ra vô cùng sáng lạn, nhưng Y Toa Bối Nhĩ dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán ra dụng ý của Cách Lý Phỉ Tư.
"Quên đi, ta còn chưa có ăn điểm tâm, không thích vận động." Địch Áo mỉm cười cự tuyệt.
"Lười biếng không phải là thói quen tốt." Cách Lý Phỉ Tư vẫn nhiệt tình chào mời: "Đến đây đi, chỉ tỷ thí mấy phút thôi mà."
Địch Áo còn muốn cự tuyệt, một bên Y Toa Bối Nhĩ đột nhiên nói: "Địch Áo, nếu Cách Lý Phỉ Tư nhiệt tình như vậy, người ta đã muốn chỉ điểm ngươi một ít kỹ xảo, ngươi còn khách khí làm gì?"
Lần này Địch Áo cau mày trầm tư, hắn rất chán ghét cái tên Cách Lý Phỉ Tư này, nếu quả thật động thủ, hắn sợ rằng bản thân không nhịn được hạ tử thủ. Y Toa Bối Nhĩ cũng biết điểm này tại sao còn muốn hắn ứng chiến?
Hai người nhìn nhau chốc lát, Địch Áo cười nói: "Đành phải tuân mệnh vậy." Nói xong hắn lập tức đứng dậy tiến vào sân.
Cách Lý Phỉ Tư mừng rỡ bước nhanh tới giữa sân, đứng đối diện với Địch Áo.
"Tên này uống nhiều rượu quá rồi hả?" Lôi Mông vừa thở hổn hển vừa la lớn.
"Lại còn uống rượu giả." Ca Đốn nói.
"Còn không phải loại giả bình thường đâu!" Lôi Mông bổ sung.
Khoa Lâm vốn tưởng rằng Tác Phỉ Á sẽ ngăn trở, nhưng Tác Phỉ Á thủy chung im lặng không lên tiếng, trong lòng hắn cũng hơi kinh ngạc, thỉnh thoảng len lén đưa mắt đánh giá Tác Phỉ Á.
"Ngươi bây giờ là Quang Mang võ sĩ mấy giai? Cấp ba?" Cách Lý Phỉ Tư khẽ cười nói: "Không tới? Hay là cấp một? Vậy ngươi cần phải nỗ lực rất nhiều, phải biết rằng thời điểm ban đầu ta trở thành Quang Mang võ sĩ, chỉ dùng thời gian gần hai tháng đã từ cấp một lên tới cấp hai."
"Ngươi đúng là rất lợi hại." Địch Áo cười cười.
"Ngươi có thể xem ta như mục tiêu phấn đấu." Cách Lý Phỉ Tư cười càng thêm rạng rỡ: "Có được mục tiêu, ngươi sẽ có đủ động lực tu luyện, tốc độ phát triển lại càng nhanh."
Địch Áo kinh ngạc một lúc lâu, từ từ quay đầu ngó sang Y Toa Bối Nhĩ ở bên ngoài sân, Cách Lý Phỉ Tư luôn có cảm giác bản thân hắn tốt như vậy sao? Có câu nói vật họp theo loài, người phân theo nhóm, nếu nói như vậy thì Khoa Lâm hẳn là cùng một loại người như Cách Lý Phỉ Tư, ánh mắt của hắn mang ý nghĩa là ngươi ban đầu thích loại người này?
"Mặc dù Cách Lý Phỉ Tư chỉ là Quang Mang võ sĩ cấp chín, nhưng hắn có kỹ xảo chiến đấu rất cao minh." Khoa Lâm nói: "Có thể được hắn chỉ điểm là may mắn của Địch Áo."
Ca Đốn, Lôi Mông và Môn La dùng tận lực bình sinh có được từ bé đến lớn cố gắng khống chế tâm tình của mình, sợ rằng một khi không tốt sẽ lập tức cười rống lên nhạo báng đối phương. Còn Y Toa Bối Nhĩ lại không muốn ức chế nụ cười của mình, đến thời điểm này nàng đã triệt để mất hết hy vọng.
Trước kia nàng chỉ hận Khoa Lâm là vì Khoa Lâm không thông cảm cho tình cảnh của nàng, hận Khoa Lâm cấu kết với Cách Lý Phỉ Tư cố ý thương tổn bằng hữu của nàng, nhưng loại hận này có ý nghĩa nàng vẫn không buông bỏ tình cảm được.
Bây giờ Cách Lý Phỉ Tư và Khoa Lâm giống y như hai tên hề ra sức biểu diễn làm cho nàng chán ghét từ tận đáy lòng, còn có cảm giác khinh miệt. Đối với nam nữ yêu nhau, khinh miệt chính là điểm trí mạng của tình cảm. Một nữ nhân có lẽ có thể chịu ủy khuất trước quyền thế hoặc là tài phú, đó là bởi vì trên người đối phương có vài thứ làm cho nàng không thể không cúi đầu. Thế nhưng đối mặt với một nam nhân làm cho nàng xem thường từ tận đáy lòng, phần lớn nữ nhân sẽ phản ứng rất kiên quyết, tình cảm trước kia không bỏ xuống được đến lúc này sẽ triệt để biến mất như ném đá xuống biển vậy.
"Cẩn thận, bây giờ ta sẽ buông thả Liệt Diễm Trảm." Cách Lý Phỉ Tư lùi lại một bước, quát lên: "Hãy nhìn tay của ta."
Theo cánh tay Cách Lý Phỉ Tư vung lên, một đạo Liệt Diễm Trảm bắn ra bay tới chỗ Địch Áo.
Địch Áo không thèm động một cái, Liệt Diễm Trảm xẹt qua bên người Địch Áo đánh trúng hàng rào phía sau cách đó ba thước.
Cách Lý Phỉ Tư không nghĩ tới Địch Áo sơ ý như thế nên ngẩn người kinh ngạc, sau đó kịp thời phản ứng cười vang: "Không tệ, Địch Áo, ngươi biểu hiện rất là trấn định."
"Vậy sao?" Địch Áo vẫn bình thản như cũ.
"Kế tiếp ta sẽ buông thả một hơi bốn đạo Liệt Diễm Trảm, cẩn thận." Cách Lý Phỉ Tư quát lên một tiếng, hai cánh tay vung lên liên tiếp phóng ra bốn đạo Liệt Diễm Trảm lao về phía Địch Áo.
Địch Áo vẫn không động, bốn đạo Liệt Diễm Trảm bay nhang qua thân hắn, trước sau chém xuống mặt đất phía sau phát ra thanh âm nổ vang.
"Ha ha, Địch Áo, tố chất tâm lý của ngươi thật sự là quá tốt." Cách Lý Phỉ Tư lại cười to lần nữa, chỉ có điều thanh âm của hắn nghe khô khan và rất buồn cười.
Địch Áo có cảm giác vô cùng bất lực, được rồi, cho dù ngươi xem thường ta, nhưng Quang Mang võ sĩ cấp một đã có thể buông thả Phong Ưu Nhã kia ma, ta không dễ dàng bị đánh chết hay bị thương như vậy, nhà ngươi có thể đứng đắn hơn không?
Trên thực tế, tâm tình Cách Lý Phỉ Tư đang rất mâu thuẫn, mặc dù đã quyết định chú ý nhưng không thể vừa lên đã điên cuồng chém giết, làm như vậy một khi đả thương Địch Áo, Tác Phỉ Á nhất định sẽ tức giận. Hắn muốn sáng tạo ra một cơ hội "sơ ý thất thủ".
Cho nên Cách Lý Phỉ Tư không có dự định trực tiếp công kích Địch Áo, chỉ muốn dọa cho Địch Áo sợ hãi chạy loạn, sau đó hắn mới có thể ngông nghênh phê bình mấy câu mục tiêu Liệt Diễm Trảm không phải là ngươi, đứng bất động sẽ không có chuyện, …vân …vân, nhưng hắn không ngờ tới nhãn lực của Địch Áo cao hơn hắn dự liệu nhiều lắm, chẳng những làm rối loạn kế hoạch của hắn, mà còn làm cho hắn mất mặt.
"Lần này ngươi phải cẩn thận hơn." Cách Lý Phỉ Tư trầm giọng nói: "Ta sẽ công kích cánh tay phải của ngươi."
Lôi Mông đứng bên ngoài sân đột nhiên ôm lấy Ca Đốn, dùng đầu không ngừng đập vào bả vai Ca Đốn, hắn thật sự buồn cười muốn điên lên rồi.
"Ngươi không nổi điên đó chứ?" Ca Đốn cười mắng.
"Ta không được... ta không nhịn được nữa." Lôi Mông rên rỉ.
"Đến đây đi." Địch Áo thở dài bất lực.
Cách Lý Phỉ Tư giơ tay lên bắn ra một đạo Liệt Diễm Trảm chém tới vai phải Địch Áo. Đợi đến khi Liệt Diễm Trảm cách không đủ ba thước, Địch Áo không nhanh không chậm nhảy qua bên cạnh một bước né tránh Liệt Diễm Trảm trong gang tấc, từ khi bắt đầu tỷ thí cho đến bây giờ, hắn vẫn không có sử dụng nguyên lực, đó không phải là sơ ý mà vì thật sự không cần thiết.
"Tốt, né rất nhanh." Cách Lý Phỉ Tư quát lên, vì đạt được mưu đồ, hắn sẽ không keo kiệt biểu đạt vài từ khen ngợi.
"Thoạt nhìn ta đã đánh giá ngươi hơi thấp." Cách Lý Phỉ Tư nói: "Vậy thì ta sẽ toàn lực buông thả Liệt Diễm Trảm nhé?"
"Đến đây đi." Thanh âm Địch Áo than thở càng thêm u oán. Cách Lý Phỉ Tư hét lớn một tiếng, hai cánh tay liên tục huy động phóng ra Liệt Diễm Trảm cơ hồ ngưng tụ lại thành một làn sóng lửa. Lần này Cách Lý Phỉ Tư mới thật sự tấn công, Liệt Diễm Trảm bay tới hoặc là khóa Địch Áo, hoặc là ngăn cản không gian Địch Áo có thể né tránh.
"Không tốt, Cách Lý Phỉ Tư quá lỗ mãng rồi." Khoa Lâm kinh hoảng kêu lên.
Ánh mắt Y Toa Bối Nhĩ lạnh như băng, nàng biết đây là đang là nhạc đệm cho Địch Áo bị thương hoặc tử vong, nếu xảy ra chuyện chỉ có thể đổ thừa Cách Lý Phỉ Tư quá lỗ mãng, hoàn toàn là do thất thủ.
Địch Áo tiến lên một bước nghênh đón chính diện làn sóng lửa, bước tiến của hắn đơn giản tùy ý, lửng thững lui tới giữa sân, nhưng kỳ quái chính là làn sóng lửa Liệt Diễm Trảm thoạt nhìn đã phong tỏa tất cả vị trí lại xẹt qua bên sườn Địch Áo, ngay cả chéo áo của hắn cũng không chạm vào được. Có đôi khi Địch Áo rõ ràng đã bị ánh lửa bao trùm nhưng sau một lát hắn lại không nhanh không chậm từ bên trong bước ra. Cách Lý Phỉ Tư ngây dại, Khoa Lâm cũng ngây dại, làm sao có thể?
Nếu như đổi thành trước kia Địch Áo tuyệt đối không thể làm được như vậy, lựa chọn sáng suốt nhất là dùng tốc độ thoát khỏi phạm vi Liệt Diễm Trảm bao phủ. Sau khi chịu đựng Ngõa Tây Lý huấn luyện đặc biệt, nhãn lực và khả năng phán đoán của hắn đã đề cao lên một mảng lớn, trong phạm vi chừng hai thước tránh né Phong Nhận của Ngõa Tây Lý, so sánh với mấy chục đạo Liệt Diễm Trảm trước mắt thì một cái ở trên trời, một cái ở dưới đất.
"Kết thúc chưa? Ta đi đây." Địch Áo nhìn sang Cách Lý Phỉ Tư, xoay người định rời đi.
"Địch Áo, làm rất tốt, quả thật nằm ngoài dự liệu của ta, ha ha ha." Cách Lý Phỉ Tư cười to: "Bây giờ ta sẽ vận dụng lực lượng chân chính."
Trong nháy mắt Địch Áo xoay người bỗng nhiên bắt được sát cơ trong mắt Cách Lý Phỉ Tư, thân hình hắn liền ngừng lại, sau đó chậm rãi di chuyển tới. Nếu như Cách Lý Phỉ Tư biết điều rút lui thì hắn sẽ không gây sự làm gì, nhưng bây giờ hắn đã nổi giận. Cách Lý Phỉ Tư lập tức xuất thủ, hai tay hắn huy vũ liên túc, một mảng lửa đỏ lòm đột ngột nở rộ quanh người Địch Áo.
Thân hình Địch Áo hóa thành một làn gió nhẹ bay tới trước, một đòn Viêm Bạo đã bị hắn vứt lại sau lưng. Ánh mắt Cách Lý Phỉ Tư dại ra, tốc độ Địch Áo quá nhanh làm cho mắt hắn không kịp thích ứng, chỉ có thể nhìn thấy một dãy tàn ảnh mơ mơ hồ hồ.
Ngay sau đó Cách Lý Phỉ Tư quát to một tiếng, vừa lui về phía sau vừa không ngừng phóng thích Liệt Diễm Trảm mưu đồ ngăn trở Địch Áo.
Địch Áo lộn một vòng, tốc độ tăng nhanh đến cực hạn khiến cho người ngoài nhìn vào giống như hắn từ hư không xuất hiện ở trước mặt Cách Lý Phỉ Tư, sau đó hắn vung quyền đánh vào miệng Cách Lý Phỉ Tư.
Thanh âm Cách Lý Phỉ Tư đột nhiên ngừng lại, thân hình bay thẳng ra sau.
Địch Áo lại nhảy lên không trung lần nữa, chỉ một lần lướt tới đã đuổi theo Cách Lý Phỉ Tư ở giữa không trung, lại thêm một quyền đánh vào sườn phải Cách Lý Phỉ Tư, lực chấn động hất văng hắn ra ngoài hơn mười thước ngã lăn trên mặt đất, miệng ú ớ phát ra thanh âm đau đớn mơ hồ. Một quyền của Địch Áo đã đánh bay nguyên hàm răng của hắn, vị trí sườn phải cũng truyền đến đau đớn tê tâm liệt phế.
Lôi Mông đứng ở ngoài lắc đầu thở dài, hắn cho rằng Địch Áo sẽ làm thịt ngay tại chỗ tên ngu ngốc này, kết quả khiến cho hắn hơi thất vọng. Nhãn lực của hắn nhìn không ra điểm sắc bén trong chiêu thức của Địch Áo, bởi vì không có buông thả bí kỹ, chỉ dùng quyền đánh tựa hồ Địch Áo đã hạ thủ lưu tình, trên thực tế lại không phải như vậy.
Quả đấm của Địch Áo rất nguy hiểm không gì sánh được.
Một quyền đánh vào sườn phải Cách Lý Phỉ Tư đã chấn gãy mấy khúc xương sườn, hơn nữa Địch Áo dùng lực đạo vừa đủ làm cho khúc xương gãy đâm vào phổi Cách Lý Phỉ Tư, cự ly đâm vào không sâu, không đến nổi để cho Cách Lý Phỉ Tư bỏ mạng trong khoảng thời gian ngắn, nhưng cũng không mỏng ít nhất năng lực tự lành của cơ thể không có biện pháp khôi phục. Trong vòng một tháng hoặc vài tháng, Cách Lý Phỉ Tư sẽ phải trằn trọc đau khổ trên giường bệnh, phổi hắn sẽ bị viêm, ứa đầy máu, sinh mủ, dần dần đoạt đi sinh cơ của hắn.
"Cách Lý Phỉ Tư?" Khoa Lâm kinh sợ vọt tới, đỡ lấy Cách Lý Phỉ Tư đang không ngừng rên rỉ, sau đó quay đầu lại giận dữ hét lớn vào mặt Địch Áo: "Địch Áo, làm người không thể độc ác như vậy chứ?"
"Thúi lắm!" Không đợi Địch Áo và Tác Phỉ Á nói chuyện, Y Toa Bối Nhĩ đã hét ầm lên, thanh âm thanh thúy thường ngày giờ phút này tràn ngập mùi vị căng thẳng, hiển nhiên nàng đã tức giận tới cực điểm: "Từ đầu tới đuôi toàn là Cách Lý Phỉ Tư công kích Địch Áo, Địch Áo chỉ đánh lại có hai quyền, thậm chí Phong Nhận đơn giản còn không có buông thả, ngươi còn muốn thế nào? Để cho Địch Áo đứng bất động bị các ngươi lăng nhục sao?"
"Xảy ra chuyện gì?" Đúng lúc Tây Cách Thụy Na và Lâm Tái đi ngang qua nghe thấy thanh âm Y Toa Bối Nhĩ quát lớn, cả hai lập tức lao đến nhìn thấy thảm trạng của Cách Lý Phỉ Tư thì không khỏi sợ hãi ngây người.
"Là ai làm?" Tây Cách Thụy Na quát lên.