Thần Điển

Chương 181: Một lòng cầu sinh



"Tại sao lại nói như vậy?"

"Ngươi nhìn chỗ này." Ca Đốn chỉ vào gương mặt của gã võ sĩ, nói: "Nếu như là Liệt Diễm Trảm thì phải có vết cắt mới đúng, nhưng ở đây lại không có, tất cả đều bị ngọn lửa đốt cháy sạch."

"Khác nhau chỗ nào?" Ai Văn vẫn không thể biết được rốt cuộc là vấn đề nằm ở đâu.

"Đương nhiên là có khác nhau." Ca Đốn cười cười tiếp tục nói: "Muốn dùng Liệt Diễm Trảm tạo thành thương thế này thì chỉ có một biện pháp, đó là thời điểm Liệt Diễm Trảm sắp đánh trúng hắn sẽ khiến cho Liệt Diễm Trảm đột nhiên nổ tung. Hơn nữa còn phải khống chế độ mạnh yếu, như vậy mới có khả năng đánh cho hắn bị thương mà không có trực tiếp giết chết."

"Ngươi nói là người nọ cố ý không giết chết hắn ?" Địch Áo trầm ngâm, chuyện khác thường tất có quái sự. Nếu quả thật là như vậy, nhất định phải có nguyên nhân đặc thù nào đó.

"Ta rất là hoài nghi điểm này, Ai Văn, thấy rõ bộ dạng người nọ không?" Ca Đốn quay đầu nhìn tới Ai Văn.

Ai Văn cười khổ lắc đầu đáp: "Lúc ấy sự tình phát sinh quá đột ngột, đến khi chúng ta phát hiện thì người nọ đã chạy đi thật xa rồi, chúng ta phải bảo vệ xe ngựa nên không dám đuổi theo."

Địch Áo gật đầu, điểm này cũng không có gì đáng trách, giá trị mảnh vỡ tinh thần thật sự quá lớn, dưới tình huống đó Ai Văn không thể nào lựa chọn truy kích.

"Đúng rồi, Ca Đốn, nếu chính ngươi làm như vậy, ngươi có thể làm được không?" Địch Áo bỗng nhiên nghĩ tới một phán đoán vì sao người nọ có phương pháp xử lí kỳ lạ như thế.

"Ta?" Ca Đốn trầm tư một lát, hồi sau mới chậm rãi lắc đầu nói: "Chỉ sợ là làm không được, cái này không giống với Diễn Sinh bí kỹ, ta còn chưa đạt tới trình độ nắm giữ nguyên lực tinh xảo cỡ đó."

Mấy người Địch Áo cùng liếc mắt hội ý, bọn họ đều thấy được nét kinh hãi trong đáy mắt đối phương, ngay cả Ca Đốn cũng không thể làm được, chẳng phải là người nọ rất có thể là Cực Hạn võ sĩ?

Nhưng nếu như thật sự là Cực Hạn võ sĩ, trực tiếp giết chết toàn bộ nhóm người Ai Văn cũng không phải là một chuyện khó khăn, tại sao hắn phải làm như vậy?

"Quên đi, không quản hắn là ai, chỉ cần không gây phiền phức cho chúng ta là tốt rồi." Ai Văn vội vã lên đường, thấy tất cả mảnh vỡ tinh thần đã từ chuyển xuống xe ngựa, không muốn suy nghĩ thêm vấn đề nhức đầu này nữa.

"Cũng đành phải như vậy, ngươi đi đường cẩn thận hơn đó." Địch Áo cũng chuẩn bị bỏ qua, chuyện này không có một chút đầu mối nào, cho dù thông minh đến đâu cũng không thể đoán ra nổi.

Đúng lúc này, ánh mắt Địch Áo vô tình lướt qua cổ họng gã võ sĩ, nhất thời liền dừng lại ở nơi đó.

Ai Văn phát hiện vẻ mặt Địch Áo hơi khác thường, không khỏi mở miệng hỏi: "Thiếu gia, tại sao?"

"Đám người ngươi mang đến không có nữ nhân chứ?" Vẻ mặt Địch Áo càng lúc càng kỳ quái.

"Làm sao có thể? Thiếu gia, người đang nói đùa gì vậy, đây là đang đánh giặc, ta nào dám..."

Ai Văn còn chưa nói hết đã nghe Địch Áo quát lên một tiếng: "Giết hắn."

Cùng lúc đó hai cánh tay Địch Áo liên tục huy động, mấy đạo Phong Nhận phá không lao ra bay thẳng tới chỗ gã võ sĩ vọt nằm trên cán.

Ca Đốn và Lôi Mông đều ngơ ngẩn, không hiểu nổi tại sao Địch Áo lại làm như vậy.

"Thiếu gia, hắn..."

Ai Văn không khỏi sợ hãi kinh hô lên, hắn muốn nói đây chính là võ sĩ của hắn, không phải là địch nhân, nhưng sau một cái nháy mắt, hắn đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngây dại.

Vốn là gã võ sĩ nằm ở nơi đó nửa sống nửa chết, trong nháy mắt Địch Áo xuất thủ bỗng nhiên mạnh mẽ nhảy ra khỏi cán cứu thương tránh thoát Phong Nhận của Địch Áo, miệng liên tục cười lạnh: "Ngươi cũng thông minh lắm đó."

Mặc dù tiếng nói người này tương đối trầm thấp, nhưng mọi người đứng ở nơi này đều có thể nhận ra đó là thanh âm của nữ nhân.

"Ngươi là ai?" Ai Văn cực kỳ kinh hãi, bản thân hắn bị đánh tráo thủ hạ mà không hề phát giác, đây chắc chắn là một sỉ nhục rất lớn trong đời hắn.

"Ta là ai?" Người nọ cúi đầu cười lạnh, lấy tay kéo tấm da trên mặt, theo động tác của hắn, một khuôn mặt xinh đẹp từ từ hiện ra: "Ta là người đòi mạng các ngươi."

"Hàng nghìn hàng vạn tia hỏa diễm ầm ầm nở rộ, cuốn tới mục tiêu chung quanh nhanh như chớp, bí kỹ Chân Hồng Chi Vũ công thủ nhất thể dưới loại tình huống khoảng cách gần như thế này uy lực đã đạt đến trình độ lớn nhất.

"Là Hỏa Hồ Chu Địch Ti, cẩn thận. "

"Ai Văn lớn tiếng kinh hô, thân thể hắn đã bị mười mấy đạo hỏa diễm đánh trúng văng ra ngoài xa.

Đối mặt với công kích như sóng biển trào dâng, mọi người đều không kịp trách né, Lôi Mông chỉ có thể thả ra Bàn Thạch Thủ Hộ, còn Ca Đốn tận lực phóng ra Liệt Diễm Trảm. Trong chốc lát, bọn họ lần lượt bị đánh trúng, thân hình Ca Đốn bay lên xoay vòng vòng trên không trung rồi rơi mạnh xuống một bụi cây, không bò dậy nổi. Lôi Mông coi như khá hơn, vừa té xuống đất liền lăn một vòng ngay tại chỗ, nhảy lên buông thả Bàn Thạch Thủ Hộ lần nữa, hai mắt trợn tròn xoe ngó chừng bóng người bên trong hỏa diễm.

Các võ sĩ do Ai Văn mang đến đồng loạt hét thảm gục ngã, vốn thực lực đã chênh lệch quá xa, Chu Địch Ti lại đánh lén bọn hắn nên chỉ một chiêu đã phân ra thắng bại.

Địch Áo kiên trì thời gian dài nhất, thân hình của hắn hóa thành từng dãy tàn ảnh không ngừng lướt trong luồng hỏa diễm dày đặc, mãi cho đến lúc hắn sắp sửa chạy ra khỏi phạm vi Chân Hồng Chi Vũ công kích, không còn đường nào né tránh mới bị hai hỏa cầu đánh trúng ngực, nhất thời da tróc thịt bong, trên lồng ngực hắn hiện ra hai vết thương nám đen nhìn thấy mà giật mình.

Thân hình Địch Áo mất tự chủ bay ra ngoài xa đụng mạnh vào bức tường, rồi vô lực ngã xuống đất.

Lao Lạp đứng ở khá xa, tại ngay khi Địch Áo phát động công kích, nàng đã đề cao cảnh giác. Tất cả mọi người ở trong sân, chỉ có một mình nàng tránh thoát công kích của Hỏa Hồ Chu Địch Ti mà không tổn hao gì. Từ đó mọi người đều cảm thấy chênh lệch thực lực quá lớn, trong nhóm bọn họ Ca Đốn đã là Quang Mang cấp chín võ sĩ nhưng khi đối mặt Cực Hạn võ sĩ chân chính, hắn vẫn không đáng là gì cả, ngay cả một kích cũng không đỡ nổi.

Hơn nữa, Hỏa Hồ Chu Địch Ti buông thả công kích phạm vi lớn vì muốn đánh bại tất cả mọi người trong sân, nếu như nàng Chân Hồng Chi Vũ ngưng tụ lực lượng vào một người. Cho dù là Địch Áo cũng sẽ chết ngay lập tức, Lôi Mông thi triển Bàn Thạch Thủ Hộ lại càng nực cười, nếu như Chu Địch Ti lựa chọn hắn, giờ phút này hắn đã sớm bị đốt thành tro tàn.

Không thể không nói Ca Đốn là người may mắn nhất, cho tới giờ Chu Địch Ti vẫn chưa nhận ra hắn. Ở tình cảnh hiện tại Chu Địch Ti cảm thấy hứng thú đối với Địch Áo, bởi vì hắn đã khám phá ra kế hoạch của nàng.

"Ngươi rất thông minh, thế nhưng người thông minh thường thường sẽ chết rất sớm." Chu Địch Ti chậm rãi đi tới Địch Áo: "Các ngươi giả trang thành đạo tặc quen thuộc như vậy, nhìn bộ dáng đoàn xe đầu tiên của chúng ta cũng nằm trong tay các ngươi, mảnh vỡ tinh thần ở đâu? Ở trong hầm ngầm kia hả?"

Lôi Mông đứng phía sau đột nhiên rống lên giận dữ, giơ chân lên đạp mạnh xuống đất, vô số khe nứt theo đó lan tràn ra ngoài, mặt đất chung quanh hắn nổ ầm ầm sụp xuống một mảng lớn.

"Làm gì? Cho rằng đánh sập hầm là ta không tìm được mảnh vỡ tinh thần rồi?" Chu Địch Ti quay đầu lại nhìn Lôi Mông, nụ cười trên mặt càng thêm đẹp đẽ: "Tiểu tử, ngươi quá ngây thơ rồi." Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com

Địch Áo âm thầm thở ra một hơi dài, hắn biết ý Lôi Mông chấn sập cái hầm dĩ nhiên không phải là vì ngăn cản Chu Địch Ti đi tìm mảnh vỡ tinh thần, mà là vì lo lắng sắp nhóm đạo sư sắp chạy tới Thánh Đế Tư học viện phát hiện bí mật của bọn họ.

"Đi !" Địch Áo hét lớn một tiếng bất chợt buông thả Phong Ưu Nhã đánh về phía Chu Địch Ti nhanh như chớp, trong mấy người ở nơi này chỉ có một mình hắn miễn cưỡng có một chút năng lực tự vệ, cho nên chỉ có hắn mới có thểkiềm chế Chu Địch Ti.

"Ha hả." Chu Địch Ti mỉm cười lạnh lẽo, hai cánh tay vung lên, hàng nghìn hàng vạn hỏa diễm vũ động y như có sinh mạng, lao tới nghênh đón Địch Áo.

Thân hình Địch Áo bỗng nhiên chuyển hướng, cánh tay giơ lên bắn ra mấy đạo Phong Nhận công kích Chu Địch Ti. Thế nhưng công kích của hắn không có hiệu quả, Phong Nhận mới vừa tiến vào phạm vi hỏa diễm đã bị cắn nuốt sạch sẽ.

Thấy Chu Địch Ti đã bị Địch Áo hấp dẫn, Lôi Mông vội vàng quay đầu chạy đến chỗ Ca Đốn, ôm lấy hắn bỏ chạy ra xa. Hắn cũng lo lắng cho Địch Áo, nhưng giờ phút này phải giành giật từng giây, đừng thấy Lôi Mông lúc bình thường hay ca cẩm dài dòng, đến thời khắc mấu chốt hắn sẽ quyết định rất nhanh, rất chính xác.

Địch Áo chợt trái chợt phải, chợt cao chợt thấp, chật vật né tránh ở trong sóng lửa, hắn không ngừng biến chuyển phương hướng, bởi vì chỉ cần chậm một chút xíu hắn sẽ bị biển lửa thiêu đốt hài cốt không còn.

Trong dĩ vãng từng nhìn Phí Đức Sĩ dùng Chân Hồng Chi Vũ công kích địch nhân, hắn cảm thấy uy lực Chân Hồng Chi Vũ hung mãnh vô cùng, bây giờ tự mình lâm vào biển lửa, hắn mới có thể chân chính hiểu ra tại sao Chân Hồng Chi Vũ lại được gọi là đại trận công phòng nhất thể.

Trên dưới trái phải, khắp nơi đều là hỏa diễm di động, có ngọn lửa tốc độ bay rất chậm, dần dần áp sát, tựa hồ muốn đè ép không gian hoạt động của hắn, có ngọn lửa lướt qua nhanh như chớp, chỉ cần tốc độ phản ứng của hắn chậm hơn một xíu sẽ phải bị thương; có ngọn lửa vòng qua hắn xa xa, tìm kiếm sơ hở sau lưng hắn. Một khi tất cả ngọn lửa nối thành một mảnh, cho dù tốc độ của hắn có thể mau hơn gấp trăm lần cũng đừng mơ tưởng chạy thoát ra ngoài.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv