Thần Điển

Chương 163: Vô tình gặp gỡ



Gã đại hán cầm đầu nhìn chằm chằm vào đám người Địch Áo, chậm rãi bước lui về phía sau, hình như lúc nào cũng mang tâm phòng bị đám người Địch Áo đột nhiên phát động công kích.

Mắt thấy đối phương biến mất trong bóng đêm, Lôi Mông cười ha hả, vỗ vỗ bả vai Ca Đốn nói: "Ca Đốn, đại ca của ngươi đi rồi."

"Đại ca ai?" Ca Đốn trợn mắt liếc sang Lôi Mông.

"Đại ca của ngươi, bằng không vì sao các ngươi lại giống nhau như vậy chứ?" Lôi Mông vừa cười gian vừa nói.

"Cút ~!" Ca Đốn tức giận quát lên.

"Ca Đốn, tìm được thứ gì có giá trị không?" Địch Áo chuyển lại đề tài lúc trước.

"Tìm không thấy thứ gì cả, chỉ có một ít ngân tệ, còn có mấy túi nước, rượu và thịt khô." Ca Đốn nói.

"Còn có rượu? Nơi nào, nơi nào?" Lôi Mông lập tức nổi lên hứng thú, thật ra phần lớn túi nước và rượu được dùng cùng một loại tài liệu chế tạo, chính là dạ dày heo, bò hoặc là những động vật khác, rồi sử dụng phương pháp đặc biệt hong khô, phía dưới dùng gân động vật buộc chặt lại, phía trên gắn một nút gỗ nhỏ, thế là tạo thành một túi nước đơn giản, từ nguyên liệu và phương pháp khác nhau mà chất lượng sẽ khác nhau.

Lôi Mông tìm kiếm mấy lần cuối cùng tìm được túi rượu, đưa chóp mũi lại gần hít hà mấy hơi, há miệng nếm thử một miếng, sau đó ném túi rượu trên mặt đất, kêu lên: "Vừa đắng lại vừa chát, đám người này còn nghèo hơn cả ăn mày nữa, thật là không có tiền đồ mà."

"Chúng ta phải suy nghĩ cẩn thận mọi chuyện." Địch Áo nhẹ giọng nói.

"Nghĩ cái gì?" Ca Đốn hỏi.

"Đổi lại con đường khác, cũng thay đổi thời gian." Địch Áo nói: "Trước khi chúng ta rời đi, Tác Phỉ Á liên tục dặn dò phải tận lực không nên phát sinh xung đột với người khác. Bây giờ nghĩ lại thì những tên kia suy nghĩ không khác gì chúng ta, bọn hắn không muốn trực tiếp gây chuyện. Nếu như chúng ta phỏng đoán không sai, bọn hắn đang phân chia từng khu vực tìm tòi, sớm muộn gì cũng có một ngày bắt đầu ra tay thanh trừ phe đối lập, đến lúc đó cục diện sẽ cực kỳ rối loạn."

"Rối loạn chưa chắc không có lợi đối với chúng ta." Ca Đốn mỉm cười nói: "Địch Áo, ngươi thật sự nghe lời Tác Phỉ Á?"

"Đây không phải là vấn đề có nghe hay không!" Địch Áo nói: "Chúng ta phải giành giật từng giây một, trước tiên tìm thấy khu vực khai thác mới tốt, ngươi còn không nhìn thấy sao? Tái Nhân Hầu tước và Phật Lang Duy đều không có ý định bỏ qua, thời gian của chúng ta không còn nhiều lắm."

"Thay đổi đường đi? Vậy sẽ đi đường nào?" Lôi Mông hỏi.

"Đổi lại đường đi khó hơn." Địch Áo cười cười nói

Lôi Mông và Ca Đốn ngẩn người ra, ngay sau đó liền hiểu ý tứ Địch Áo, đường càng khó đi thì cơ hội đụng phải những tiểu đội mạo hiểm giả khác lại càng nhỏ, như vậy sẽ tránh khỏi rất nhiều xung đột không đáng có.

Ca Đốn suy nghĩ một lát, cau mày nói: "Nhưng mà làm như vậy chúng ta sẽ bị trì hoãn thời gian đi đường quá dài?"

"Ngươi nói không sai !" Địch Áo giải thích: "Nhưng ngươi có nghĩ tới cho dù đường khó đi một chút, chỉ cần phương hướng chính xác chỉ bị trì hoãn mấy ngày mà thôi. Nhưng nếu như bộc phát xung đột quy mô lớn, chúng ta sẽ phải vừa đi vừa tránh né, không nói trước chúng ta thể tới nơi hay không, ta sợ rằng thời gian lãng phí sẽ nhiều hơn."

"Cũng đúng, vậy cứ làm như thế, dù sao ngươi không sợ trở về muộn, ta đây sợ gì chứ." Ca Đốn gật đầu.

Địch Áo ngạc nhiên hỏi: "Tại sao ta lại sợ?"

"Đây còn phải hỏi sao? Tác Phỉ Á cho ngươi thời hạn quy định là mười lăm ngày, nếu như chậm trễ rất khó nói sẽ phát sinh chuyện gì nha!" Lôi Mông ở một bên cười hì hì nói.

Địch Áo cảm thấy buồn cười, cũng lười giải thích, chuyện như vậy càng tô càng đen, cứ để tùy tiện bọn họ nghĩ sao cũng được. Lôi Mông và Ca Đốn vẫn không chịu buông tha Địch Áo, cứ đứng tại chỗ ngươi một lời ta một câu, nói hồi lâu mới phát hiện Địch Áo không hề có phản ứng, nhất thời sinh ra cảm giác nhục chí từ từ không còn thanh âm nào phát ra nữa.

Trong mấy ngày kế tiếp, mấy người Địch Áo ngày đi đêm nghỉ, chuyên chọn con đường gập ghềnh, đồi núi trắc trở mà đi. Cứ như vậy bọn họ rất ít khi gặp phải tiểu đội mạo hiểm giả, thỉnh thoảng có vài nhóm bị Ca Đốn nhận ra là thủ hạ Phật Lang Duy, mấy người Địch Áo ra tay tàn sát không chút khách khí.

Cơ hồ sau mỗi lần chiến đấu, Địch Áo sẽ rút ra vài phần kinh nghiệm mới mẻ, sau đó vừa đi vừa hấp thu những kinh nghiệm đó. Theo số lần chiến đấu gia tăng, nghi ngờ trong lòng Địch Áo lại càng nhiều hơn, bao gồm những người soạn ra Thần Điển, kể cả Ngõa Tây Lý đều cố gắng tu luyện trọng điểm gia tăng nguyên lực càng nhiều càng tốt. Tựa hồ bọn họ kiên trì cho rằng chỉ cần đi tới một bước cuối cùng sẽ có thể trở thành Thần Vũ Giả, đến lúc đó hết thảy phiền toái đều được giải quyết. Đối với kỹ xảo chiến đấu trong từng giai đoạn, bọn họ không quá coi trọng, thủy chung vẫn lấy nguyên lực làm căn bản.

Nhưng Địch Áo không thể nào phủ nhận một điều, bởi vì sau khi hắn nắm giữ Diễn Sinh bí kỹ những trận chiến đấu mới trở nên vô cùng dễ dàng, đổi thành mấy tháng trước, bọn họ tuyệt đối không làm được như vậy. Là nhờ kỹ xảo giúp cho sức chiến đấu của bọn họ tăng cường không ít, chuyện này khá giống đoạn đàm luận tranh cãi giữa Khí Tông và Kiếm Tông ở trong truyện kiếm hiệp của thế giới trước kia. Thế nhưng Địch Áo cũng hiểu được bằng vào trình độ của mình không có tư cách bình luận, chỉ có thể yên lặng tìm hiểu.

Trong nháy mắt đã là ngày thứ bảy rời khỏi trang viên, mấy người Địch Áo vẫn thần thái sáng láng bộ dạng hiên ngang như cũ, nhưng chiến mã đã bắt đầu chịu không nổi, nhất là vó ngựa đã bị mòn vô cùng lợi hại.

"Ta nói này, nếu cứ tiếp tục như vậy mấy thớt ngựa này sẽ phế luôn đó." Lôi Mông nhìn tới mấy con chiến mã đang ăn cỏ cách đó không xa, nói: "Tới lúc đó các ngươi sẽ quay trở về bằng cách nào?"

"Chuyện này không liên quan tới ta, dù sao ta không cần phải lo lắng chuyện đó." Ca Đốn cười cười đắc ý.

Lôi Mông oán hận nhìn tới Hỏa Hống Thú đang nhắm mắt lim dim ở bên cạnh Ca Đốn, năng lực sinh tồn của Hỏa Hống Thú tự nhiên mạnh hơn chiến ngựa, cho dù là đi lại cả ngày trên vùng núi cũng không lộ vẻ mỏi mệt, Lôi Mông thấy vậy cũng phải thèm thuồng không ngớt. Bởi vì hắn và Địch Áo thỉnh thoảng phải xuống ngựa đi một đoạn đường, tránh cho chiến mã quá mệt mỏi. Nhưng cho đến lúc này Ca Đốn vẫn an nhàn cưỡi trên lưng Hỏa Hống Thú giễu cợt hai người, nếu như không phải là điều kiện không cho phép, Lôi Mông thật sự muốn cho con Hỏa Hống Thú ăn vài liều thuốc xổ, đến lúc đó nhìn xem Ca Đốn còn có thể tiếp tục lớn lối hay không.

Địch Áo từ đàng xa đi tới, trên tay là mấy con thỏ hoang, bởi vì chỉ có Địch Áo là Phong hệ võ sĩ nên công việc đi săn rơi vào đầu Địch Áo không cần phải tranh cãi, Địch Áo không có cả cơ hội cự tuyệt, ai bảo tốc độ của hắn là nhanh nhất.

Ba người đều được phân công rõ ràng, Địch Áo đi săn, Ca Đốn chịu trách nhiệm lột da và tẩy rửa, còn Lôi Mông thì tiếp nhận vài trò đầu bếp. Dù sao ba người đều có chuyện làm, không có ai chiếm tiện nghi của ai, đây là biện pháp giải quyết mà Lôi Mông và Ca Đốn trải qua tranh chấp kịch liệt với nói lại cho Địch Áo. Bằng không muốn cùng nhau ăn bữa cơm yên lành với hai người này quả thực là không dễ dàng.

Chỉ trong chốc lát mùi thơm đã truyền ra, mặc dù tay nghề Lôi Mông không ra gì nhưng vẫn tốt hơn Địch Áo và Ca Đốn không ít, đây là khu dã ngoại, mọi người cũng không có yêu cầu cao, dù ăn thứ gì cũng tốt hơn lương khô nhiều.

Trong lúc mấy người đang ăn, hai mắt Địch Áo bỗng nhiên lóe lên nhìn sâu vào trong bóng đêm, từ phía xa xa có một thân ảnh chợt lóe rồi biến mất, động tác hắn không khỏi chậm lại, sau đó làm như mọi chuyện không có phát sinh, tiếp tục cúi đầu ăn.

"Đừng động, cứ tiếp tục, nghe ta nói là được rồi." Địch Áo há miệng cắn một miếng thịt, thấp giọng nói.

Nghe thấy Địch Áo nói, ánh mắt Ca Đốn và Lôi Mông lóe lên một cái, cực kỳ trấn định duy trì thần sắc ăn uống tự nhiên, Lôi Mông còn cố ý cười lớn lên nói: "Tài nấu nướng của ta thế nào, không tệ hả?"

"Ừ ừ, quả thật rất ngon." Ca Đốn cũng biết cách phối hợp, lập tức nói theo.

"Phía dưới có người, tốc độ không chậm, một hồi ta tìm cớ đi ra ngoài, sau đó các ngươi phối hợp bao vây hắn." Bởi vì trong miệng đang có đồ ăn, Địch Áo nói chuyện rất khó nghe.

"Không thành vấn đề, ngươi đi đi." Ca Đốn nhỏ giọng đáp.

Địch Áo nhai cho xong cục thịt nướng trong tay, rồi xoa xoa tay, đang chuẩn bị đứng dậy liền phát hiện nhân ảnh kia lại xuất hiện, vẫn là tốc độ cực nhanh, chỉ thấy lóe lên một cái từ vị trí ẩn thân lướt đến phía sau một tảng đá lớn khác.

Địch Áo âm thầm tính toán khoảng cách mới kinh ngạc phát hiện tốc độ của người này không chậm hơn hắn bao nhiêu, nói cách khác, nếu như một kích không trúng, ở trong thời gian ngắn bản thân hắn rất khó lòng đuổi kịp đối phương.

Thời điểm đối phó Mễ Nhĩ, Địch Áo có đầy đủ thời gian xử lý, nhưng tình huống trước mắt không được như thế, sớm ngày tìm được khu vực khai thác sẽ tăng thêm vài phần thắng lợi. Bởi vì không rõ ràng lai lịch những người tham dự vào lần tranh đoạt này, cho nên nếu trì hoãn thời gian quá dài cái được không bù nổi cái mất, ít nhất cho đến bây giờ đối phương còn chưa lộ ra ác ý.

Đợi đến khi Ca Đốn và Lôi Mông ăn xong, Địch Áo mở miệng nói: "Đi thôi, lên đường." Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com

Hai người kia ngẩn ra, không rõ rốt cuộc Địch Áo định làm gì.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv