Cố Thập Chu thực sự hết cách, nếu không nàng cũng không dám đi tìm sư phụ mượn la bàn, sư phụ nàng cũng xấu tính, nàng nói như vậy chẳng khác nào chờ bị mắng.
"Cô mua ngoài kia phần lớn đều là lừa đảo, đương nhiên là tìm không ra rồi."
Sắc mặt Tạ Khứ Dung ngưng trọng, đi lại trong phòng hai cái, giãn gân cốt, từ khe hữ cánh tay liếc nhìn Cố Thập Chu một cái.
Vẻ mặt nha đầu kia rõ ràng lo lắng, nói vậy đại tiểu thư Ứng gia đối với nàng rất quan trọng.
"Theo quy tắc cũ." Tạ Khứ Dung nói.
"Được, con ra vườn hái rau, cơm tối sẽ xong ngay." Cố Thập Chu lộ ý cười nhàn nhạt trên mặt.
**
Cho đến tối, lúc 8h, hai thầy trò mới bắt đầu ăn cơm.
Tạ Khứ Dung ngồi trước bàn, vừa càm ràm Cố Thập Chu nấu cơm khô, vừa chê nàng nấu đồ ăn mặn, nhưng so với bình thường ông lại ăn nhiều hơn, đồ đệ thúi này vừa đi đã hết mấy ngày, ông về tới nhà thì đã không có bữa cơm nào ra hồn.
Ăn cơm xong, Cố Thập Chu đi rửa chén, rửa chén xong thì dọn dẹp phòng ốc, lấy mấy cái bộ đồ dơ của sư phụ đi giặt cho sạch, làm xong thì đã 11h đêm.
Tạ Khứ Dung còn ở trong nhà, xem phim trên cái ti vi cũ đến nhập tâm.
Cố Thập Chu đi ngang qua bên cạnh ông, thả ống tay áo xuống, nhỏ giọng hỏi.
"Sư phụ, con dọn xong rồi, chuẩn bị đi ngủ đây, khi nào người cho mượn la bàn?". ngôn tình hoàn
"Cô vội cái gì, mượn cái la bàn mà chỉ được một bữa thôi hả?" Tạ Khứ Dung phất tay, đuổi Cố Thập Chu đi.
Cố Thâp Chị đã sớm đoán được sư phụ nàng không dễ dãi như vậy, cắm đầu vào phòng, nàng bận rộn cả đêm, mệt rã eo mỏi lưng đau, vừa chui vào chăn đã ngủ, tiếng thở đều đều, tiếng ti vi ngoài phòng khách cũng mở ảo không ít.
Đêm khuya, trên núi có tiếng gà gô kêu, từng tiếng không ngừng.
Tạ Khứ Dung kéo rèm cửa sổ phòng Cố Thập Chu lại, che lại mấy cái khe hở, tới cạnh giường, chỉnh lại góc chăn, cầm chân Cố Thập Chu thò ra ngoài nhẹ nhàng cho vào đắp lại.
Làm xong, Tạ Khứ Dung cầm hộp gỗ sáng bóng trong tay để ở đầu giường của Cố Thập Chu, rời phòng thì đóng cửa phòng lại.
...
Sáng sớm Cố Thập Chu tỉnh lại, vòng tay lên đầu gối, rũ đầu xuống, ngồi trên giường một hồi.
Đi xe mệt lã, còn thêm buổi tối sư phụ hành, nên rã rời, buồn ngủ vẫn chưa hết.
Mơ màng nhìn xung quanh, Cố Thập Chu phát hiện bên gối mình có cái hộp gỗ nhỏ, tự tay cầm lên, cẩn thận mở ra, thấy thứ bên trong, Cố Thập Chu mỉm cười, sư phụ rốt cuộc cũng là mạnh miệng nhẹ dạ.
**
Đế thành, sân thượng lầu hai biệt thư.
Ứng Thịnh mặc quần ống cao, áo trong màu xanh đậm cổ chữ V, trên mặt có vài lọn tóc uốn màu đen, cả người vừa ưu nhã lại trầm tĩnh, môi hồng răng trắng, khí chất xuất chúng.
"Đại tiểu thư, xe đi tiên sơn cốc đã chuẩn bị xong rồi, có thể xuất phát rồi."
"Biết rồi."
Ứng Thịnh nhàn nhạt nói, sau đó tìm một đôi giày đi núi, khom người xuống, ngón trỏ móc lên liền thả gót vào.
Trước cửa biệt thự đậu một chiếc xe việt gã, tài xế ngồi trong đó chờ từ sớm, thấy Ứng Thịnh đi tới, liền lịch sự chào hỏi.
Cửa xe đóng lại, vang lên tiếng cộp một cái, xe việt dã liền di chuyển.