Cách tổng bộ tập đoàn Ứng thị 2km có một cái bệnh viện, xe cứu thương nhanh chóng đến, sau khi mở cửa xe, Cố Thập Chu được đưa vào trong xe, Ứng Thịnh cũng theo lên xe.
Trên đường đến bệnh viện, vết thương Cố Thập Chu có nhân viên ý tế xử lý sơ qua, vài chỗ bị thủy tinh cắm sâu vào trong, cần phải đến bệnh viện xử lý, những chỗ còn lại đều đã làm sạch, dù vậy Cố Thập Chu cũng không rên một tiếng.
Ứng Thịnh cầm di động, bàn tay khẽ vuốt thân máy, nghĩ thầm Cố Thập Chu làm như vậy là mục đích gì?
Khổ nhục kế sao? hay muốn lấy lòng tin của cô?
Nhưng vậy có làm quá rồi không? kính thủy tinh trên cao rớt xuống, lỡ như làm chết người thì sao đây?
Nhưng cũng không đến nỗi là thích cô a?
Ứng Thịnh nhìn thoáng qua người được nhân viên y tế vây quanh, Cố Thập Chu ngoan ngoãn như cừu nhỏ, không thể là như vậy được, cô biết ở cùng Cố Thập Chu một năm nay, chỉ có làm Cố Thập Chu ghét hơn, chứ không thể khiến đối phương thích được.
Cố Thập Chu đang có âm mưu gì sao?
Trong lúc Ứng Thịnh nghĩ lung tung, xe cứu thương đã đến bệnh viện, Cố Thập Chu được nhân viên y tế đưa vào phòng cấp cứu, còn di động Ứng Thịnh lại đổ chuông, trợ lý gọi đến, cô tập trung nghe, rồi sắp xếp mọi việc ổn thỏa, ngồi ngoài phòng cấp cứu chờ, kiểm tra mail, rồi lại cầm di động, nói tiếng Tây Ban Nha, sau đó làm bận rộn hơn.
Sau khi cúp máy, di động Ứng Thịnh hiển thị tin nhắn.
Cô không để ý, tiếp tục mở xem hồ sơ, nhưng một chút sau, tin nhắn lại đến tiếp, ảnh hưởng đến sự tập trung của cô, Ứng Thịnh nhíu mày, đầu ngón tay mảnh khảnh ấn lên tin nhắn một cái, màn hình hiện lên giao diện tin nhắn.
[ Úc Tiếu Hòe: A Thịnh, có ở nhà không vậy? ]
[ Úc Tiếu Hòe: tôi xem weibo rồi, không phải nhiều chuyện đâu nha, chỉ quan tâm bà chút thôi, gần đây bà xu cà na dữ quá, còn bị người ta dí theo giết nữa, có cần tôi qua ở chung với bà không? trong nhà nhiều người cũng an toàn hơn một chút. ]
Ứng Thịnh ít xem tin nhắn, trước là cảm thấy nhắn lại quá chậm, dùng trên điện thoại cũng không có gì khác, càng không nói dạo weibo cô chỉ xem tài chính kinh tế, còn lại mấy thứ khác không hứng thú.
Nhắn lại cho Úc Tiếu Hòe hai chữ không cần, Ứng Thịnh cũng tắt tin nhắn đi.
Lúc Cố Thập Chu vào bệnh viện ý thức còn thanh tỉnh, vết thương trên người cũng nhiều, vai trái còn dính một mảnh thủy tinh, găm sâu vào thịt còn thấy được xương, Cố Thập Chu vào phòng cấp cứu đến giờ còn chưa ra, vì cứu cô mà bị thương, mặc dù Ứng Thịnh bận rộn, nhưng vẫn đến bệnh viện chờ, chờ kết quả chữa trị của Cố Thập Chu.
Ở một nơi khác, Úc Tiếu Hòe đang cùng đám bạn của mình uống rượu buôn chuyện, nhận được tin nhắn, cô vui vẻ mở lên xem, còn đắc ý khoe quan hệ giữ mình và Ứng Thịnh.
"Tôi với A Thịnh rất thân đó nha, mấy bà coi weico của nàng nè, nhìn đi, đây chính là weibo của nàng ấy, theo tôi A Thịnh thật ra..."
Úc Tiếu Hòe tin nhắn chữ đen bên dưới, không nói nên lời.
Người bên cạnh thấy cô phản ứng như vậy, liếc trộm màn hình điện thoại của Úc Tiếu Hòe một cái, thấy nội dung xong, liền cười run rẩy cả người, một người trong đó trang điểm đậm âm thanh khiêu gợi cũng không chừa chút mặt mũi cho Úc Tiếu Hòe.
"Cô ấy vốn là như vậy, tính tình lãnh đạm, nếu tôi có chuyện, nàng nhất định sẽ đếp giúp."
"Bà bớt xạo đi!" có người khinh bỉ nói một câu.
Úc Tiếu Hòe im lặng nhếch mép một cái, tắt màn hình di động, uống hết ly rượu.
"Tôi chỉ quan tâm quan hệ giữa tiểu thư Cố gia và Ứng Thịnh thôi, có thật như trên weibo nói không vậy?"
"Úc Tiếu Hòe, không phải bà nói quan hệ với nàng tốt lắm sao? Ứng Thịnh có bạn gái hay không, bà chắc cũng biết chứ?"
Úc Tiếu Hòe đương nhiên biết chuyện Ứng Thịnh và Cố Thập Chu ẩn hôn, nhưng mà không phải Ứng Thịnh chủ động nói với cô, mà là vô tình cô biết được, Úc Tiếu Hòe có ăn gan hùm cũng không dám nói chuyện này ra ngoài, nếu không nữ ma đầu Ứng Thịnh sẽ khiến cho công ty nhà cô bay màu trong 3 tháng, khi đó cha cô sẽ tức chết, dù sao cái công ty này cũng là sự sống của ông ấy.
"A Thịnh như vậy chắc bên cạnh không ít người theo đuổi, có thể tiểu thư Cố gia cũng là một trong số đó."
Úc Tiếu Hòe hàm hồ nói vậy, những người khác cũng mất hứng, liền đổi trọng tâm câu chuyện.
**
Bệnh viện, trong phòng nội trú.
Cố Thập Chu nằm trên giường bệnh, mu bàn tay ghim kim truyền dịch, môi hơi trắng bệch, lộ ra chút bệnh trạng.
Ứng Thịnh biết Cố Thập Chu không bị gì nặng, liền quay về công ty, trước khi đi còn mời hộ sĩ đến chăm sóc cho Cố Thập Chu, Cố Thập Chu thấy bản thân cũng không cần đến hộ sĩ, định từ chối, nhưng thái độ Ứng Thịnh ép buộc không cho nàng từ chối,
Ký ức trước khi rời bệnh viện của Ứng Thịnh nói với Cố Thập Chu vẫn còn mới mẻ.
"Cô bị thương sợ là giấu không được hai vị trưởng bối Cố gia, nếu bọn họ kiếm chuyện với tôi, thì mong cô cản lại dùm, khuyên giải an ủi vài câu."
"Tôi bận nhiều việc, không có thời gian nói chuyện với họ, nếu cô cần gì cứ gọi điện nói với tôi."
"Ân tình này tôi sẽ nhớ rõ, sau này cô có việc cứ tìm tôi, chỉ cần làm được, đương nhiên, nguyên tắc không đi qua phạm vi, nếu không tôi sẽ không làm."
"Ngược lại nếu là Ứng Diễm, nguyên tắc của tôi sẽ cao hơn một chút, cho nên phải chuẩn bị tâm lý cho thật tốt."
Ứng Thịnh nói rất nhiều, Cố Thập Chu đều nhớ rõ.
Nàng vốn chỉ định đỡ dùm tấm thủy tinh thôi, nhưng không ngờ lại khiến mọi chuyện phức tạp như vậy.
Ứng Thịnh mời hộ sĩ đến cũng rất thân thiện, thỉnh thoảng nàng chỉ mới hé miệng, đối phương đã mang nước ấm đến cho nàng, ngày ba bữa đều là đầu bếp trong biệt thự Ứng Thịnh làm, hộ sĩ đón xe đến nhà lấy mang đi, dùng hộp giữ ấm mang đến bệnh viện, đều là đồ ăn thanh đạm dành cho bệnh nhân ăn, mùi vị so với căn tin bệnh viện ngon hơn nhiều.
Hai vị trưởng bối Cố gia, sáng ngày thứ hai nàng nằm viện đã chạy đến, bọn họ ở nước ngoài, nghe tin con gái nằm viện, liền mua vé máy bay về ngay, một đường đi tới bệnh viện, đồ cũng chưa thay.
Cha là Cố Ân Hà, mặc bộ đồ thường màu xanh nhạt, mặt không cười nên nhìn có chút nghiêm túc, đáy mắt đầy kinh nghiệm công việc, vẻ ngoài sắc bén, mẹ là Hồ Á Trân, cả người khí chất ôn nhu, mấy năm nay ở nhà cũng dần trở nên quý phái hơn, mặc dù khóe mắt đã có nếp nhăn, nhưng đối với người đồng tuổi coi như là đã bảo dưỡng rất tốt rồi.
"Ba, mẹ." Cố Thập Chu dựa lưng vào gối, thấy hai vị trưởng bối vào phòng bệnh, hơi cong môi cười, tự nhiên gọi như vậy.
Sau khi Ứng Thịnh nhắc đến hai vị trưởng bối này, Cố Thập Chu lúc rảnh sẽ đứng trước gương phòng vệ sinh tập chút biểu cảm, dù có mọi ký ức về Cố gia, nhưng đây là lần đầu Cố Thập Chu gặp bọn họ, nàng có chút khẩn trương.