Bên ngoài trời bắt đầu mưa, trên cửa sổ thủy tinh nháy mắt đã dính đầy hạt mưa, thỉnh thoảng lại có hạt nặng quá chịu không nổi liền chảy xuống, để lại một đường nước trong suốt.
Ngoại trừ phòng ngủ của Ứng Thịnh ra thì trong ngoài biệt thự Cố Thập Chu đã kiểm tra hết một lần rồi, nhưng vẫn không phát hiện được bùa sát chỗ nào.
Ứng Thịnh ăn xong quay về phòng mình, cô tắm xong thì ra ngoài, vừa đưa tay lau tóc, mắt nhìn đồng hồ cách đó không xa, không chờ cô ngồi xuống, cửa lại có người gõ.
Cô dừng động tác một chút, không mở cửa cô cũng biết là ai đứng ngoài cửa, trong biệt thự này chỉ có một người không biết kiêng nể gì chạy đến quấy rầy cô là Cố Thập Chu thôi.
Cố Thập Chu biết như vậy không hay lắm, đây cũng là lần thứ hai trong ngày nàng làm phiền đến Ứng Thịnh.
Ngước mắt nhìn Ứng Thịnh mặc áo choàng tắm, Cố Thập Chu đỏ mặt đến mang tai, nàng cầm la bàn vào phòng ngủ của Ứng Thịnh, không dám nhìn loạn, chăm chú làm việc.
"Cô xem đi, tôi đi sấy tóc một chút." Ứng Thịnh nói với Cố Thập Chu xong thì vào phòng tắm.
La bàn trong tay Cố Thập Chu có phản ứng, bùa sát thực sự ở trong phòng Ứng Thịnh.
Cố Thập Chu theo hướng kim la bàn chỉ, liền đi vào thư phòng Ứng Thịnh, đứng trước một bức tường, la bàn biểu hiện vị trí bùa sát cách đây nửa thước, cách Cố Thập Chu phía trước nửa thước chính là bên trong tường.
Đưa tay sờ mặt tường bóng loáng, đúng là có dấu vết, khe rất nhỏ, nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy.
Cố Thập Chu cất la bàn, dùng tay sờ vách tường tìm được một khối vuông ấn lên, cơ quan bí mật chuyển động, lộ ra một hộp sắt cũ bên trong, vỏ hộp có nhiều vết trần, vừa nhìn cũng biết là đồ cũ đã nhiều năm.
Cố Thập Chu vừa mở nắp hộp ra, thì nghe thấy sau lưng có tiếng quát.
"Cô làm gì vậy?"
Theo làn gió mát thổi qua, Ứng Thịnh bước nhanh về trước, lấy lại hộp sắt trong tay Cố Thập Chu, vẻ mặt khó coi.
Cố Thập Chu bị móng tay Ứng Thịnh cào trúng, da bong lên có màu đỏ, nàng kinh ngạc nhìn Ứng Thịnh khẩn trương, nhất thời không nói gì.
"Cố tiểu thư, tôi đang hỏi cô đó." âm thanh Ứng Thịnh lạnh đến kinh người, mang theo cảm giác áp bức.
"Bùa chú ở bên trong." Cố Thập Chu nhìn hộp sắt trong tay Ứng Thịnh.
"Chỗ này không có bùa chú như cô nói."
Ứng Thịnh giữa chặt nắp hộp sắt bằng từng đầu ngón tay, cô ngước mắt nhìn Cố Thập Chu, con ngươi đen nhánh thâm sâu, tựa như con mèo đen mắt vàng bị hoảng sợ, đang xù lông với Cố Thập Chu.
"Tôi chắc chắn đồ ở bên trong, Ứng tiểu thư, cô có thể mở ra xem." Cố Thập Chu giọng thành khẩn.
Ứng Thịnh lạnh mặt, đứng im tại chỗ, không có ý mở hộp sắt ra, Cố Thập Chu thấy vậy cũng không nóng nảy, nhìn chằm chằm hộp sắt trong tay Ứng Thịnh, có cảm giác giây tiếp theo sẽ cướp.
Hai người cứ vậy giằng co một lúc lâu, trong lúc Cố Thập Chu chịu thua, định khuyên vài câu, Ứng Thịnh ánh mắt khẽ động, ngược lại mở hộp sắt ra.
Chỉ nghe cạch một tiếng, hộp sắt được mở, bên trong đều là đồ vụn vặt.
Có một cái vòng tay bạc hỏ, mấy viên kẹo bọc giấy cũ, một cái lược nhựa gãy ba răng, một tấm hình cũ trắng đen, còn có một cái cài tóc hoa văn hoạt hình, liếc mắt đã thấy đáy, không có bùa chú.
Người trong tấm hình trắng đen, mi thanh tú mục, khuôn mặt ôn uyển, tướng mạo sáu bảy phần giống Ứng Thịnh, chỉ là không có tản ra cái kiểu trong trẻo lạnh lùng giống như Ứng Thịnh, bộ dạng tránh xa người ngàn dặm.
Sắc mặt Ứng Thịnh lạnh lùng, giây tiếp định đóng hộp sắt lại.
"Khoan đã!"
Cố Thập Chu lại chụp lấy cổ tay Ứng Thịnh, nhìn chằm chằm vòng tay bạc trong hộp sắt, âm thanh chăm chú.
"Cái vòng này rỗng ruột, bên trong có bùa, cắt cái vòng có thể lấy ra được."
Ứng Thịnh nhìn chằm chằm Cố Thập Chu, không rút cổ tay lại ngay, âm thanh trong trẻo lạnh lùng mất kiên nhẫn.
"Cô định chơi trò gì nữa?"
"Ứng tiểu thư, mẹ cô chết sợ là không phải ngoài ý muốn." Cố Thập Chu thật sự cũng không muốn nói ra, nhưng hôm nay cũng không còn cách nào khác nữa.
Bùa trong vòng tày hiển nhiên là nhắm vào mẹ của Ứng Thịnh, hiện tại đến lượt Ứng Thịnh, nếu không phải nàng phát hiện sớm, sợ là Ứng Thịnh cũng sẽ bị hạ độc.
Rốt cuộc là ai lại ác như vậy? phải rủa mẹ con Ứng Thịnh chết mới thôi?
Ứng Thịnh nhìn Cố Thập Chu vẻ mặt phức tạp, con ngươi thâm thúy quan sát, dường như phát hiện manh mối trên mặt nàng.
Cô đương nhiên biết mẹ mình chết không phải ngoài ý muốn, nếu không những việc hiện tại cô làm còn có ý nghĩa gì?
Thấy Ứng Thịnh đứng im không nói chuyện, Cố Thập Chu nghĩ cô giật mình, vội khoát tay nói.
"Cô đừng sợ, bùa này có thể giải."
Ứng Thịnh mặc kệ bộ dạng giải thích của Cố Thập Chu, cô rút tay lại, đối với lời Cố Thập Chu nói không chắc chắn cũng không phủ định, cô đạm nhiên nhìn Cố Thập Chu, âm thanh không chút tâm tình.
"Tôi có việc bận rồi, nếu cô xem xong rồi, mời ra ngoài cho."
Cố Thập Chu nhìn thoáng qua vòng tay bạc mẹ Ứng Thịnh để lại, im lặng xoay người rời đi.
Mẹ của Ứng Thịnh đã qua đời, cái bùa kia cũng không còn quan trọng, hiện tại quan trọng nhất là tìm được bùa ếm Ứng Thịnh.
Sao lại không tìm thấy chứ? đây là la bàn của sư phụ mà, không thể nào có vấn đề được.
Cố Thập Chu nghi hoặc đánh giá la bàn trong tay, đứng trước cửa phòng ngủ mình một hồi lâu, rốt cuộc lại xuống lầu.
Nàng dự định ra sân sau kiểm tra một chút, không thể nào không tìm được, nếu muốn hạ bùa sát thì phải hạ vào đồ dùng mà người đó hay sử đụng, đồ vật trong nhà đều có thể, có thể là được chôn ở nơi hẻo lánh không thể phát hiện ra.
Trước tiên nàng phải kiểm tra hết trong nhà, nếu trong nhà thực sự không có, thì phải đi thương lượng với Ứng Thịnh, đến chỗ làm việc của cô xem một chút.
Bên ngoài trời mưa to, Cố Thập Chu ra cửa mặc áo mưa trong suốt, nàng cài nút áo mưa xong, đội nón áo mưa lên, cầm la bàn vội vàng đi vào màn mưa.
3 giờ sáng.
Mưa bên ngoài không chút dừng, ngược lại càng rơi càng mạnh hơn, bầu trời đen nhánh thỉnh thoảng lại xoẹt qua vài tia chớp vàng, tiếng sấm ầm ầm, chạm đến lòng người không yên.
Ứng Thịnh lăn qua lăn lại không ngủ được, chán nản xuống giường, đi chân trần tới cạnh bàn mở ngăn kéo ra, lấy một điếu thuốc lá dành cho nữ ra, cô lấy ra một điếu kẹp giữa ngón tay, châm lửa, thuốc cháy rực ánh hồng, lừng làn khói mỏng theo kẽ ngón tay thon dài lượn lờ.
Cô cai thuốc đã lâu, luôn nhịn xuống không hút, tối nay cảm giác thèm thuốc lại, khiến cô đành hút lại.
Ứng Thịnh chịu đựng trong lòng phiền toái, chậm rãi tới bên cửa sổ, vai dựa cửa thủy tinh, đưa tay vén tóc ra sau tai, ánh mắt lơ đãng nhìn trong sân, thì thấy một thân ảnh nhỏ mặc áo mưa trong suốt.