Ở cuối tư liệu, Dạ Anh Thư thêm vào một câu, nói nhà họ Dạ và tộc Hiên Viên từng có lời thề hôn ước.
Trong thế hệ này, người thực hiện hôn ước là cô ta và Vương Bác Thần.
Đọc tới đây, Vương Bác Thần đương nhiên không tin, đây nhất định lại là quỷ kế của Dạ Anh Thư.
Rất nhanh thì máy bay đã tới Phật Quốc.
Nhạc Ẩn Long đã đang đợi, mấy ngày không gặp, cánh tay của anh ta đã đứt một cái, vẻ mặt nhìn trông cũng không có thần thái rạng ngời của trước kia.
“Anh Thần.”
Nhạc Ẩn Long vẫn cười tà mị như cũ.
Vương Bác Thần nhíu mày: “Chuyện gì xảy ra?”
Thực lực của Nhạc Ẩn Long sớm đã đạt tới cấp bậc Võ Hoàng tứ tinh, tuy ở Thần Thiên Các chỉ là cấp bậc thuộc bốn đại chiến vương, hơn nữa không được phong vương, nhưng đó cũng chỉ là vì tính cách của Nhạc Ẩn Long còn hạn chế gây ra mà thôi.
Ở Thần Thiên Các, có được phong hiệu, chiến lực chỉ là một mặt tầng, nhiều hơn là sự tổng hợp.
Thực lực Võ Hoàng tứ tinh của Nhạc Ẩn Long cũng mất đi một cánh tay, có thể thấy địa cung Cổ Sát nguy hiểm cỡ nào.
Nhạc Ẩn Long cợt nhả nói: “Đù mé, tòa địa cung đó không đơn giản, bên trong hình như có sinh linh tồn tại, nhưng cụ thể vẫn không rõ, còn tỏa ra một cỗ lực lượng thần bí, tôi không biết nó là cái gì. Khi tôi đi vào chỉ nhìn thấy bóng trắng xẹt qua thì cánh tay đã đứt, nếu thực lực của tôi yếu hơn một chút, sợ rằng mạng cũng không còn. Nhưng sâu trong địa cung có phong ấn, tôi không dám đi vào nữa.”
“Sinh linh và lực lượng thần bí? Phong ấn?”
Lông mày của Vương Bác Thần càng nhíu chặt hơn, ngay cả Nhạc Ẩn Long cũng trong nháy mắt mất đi cánh tay, xem ra thực lực của thứ bên trong ít nhất là Võ Hoàng ngũ tinh đỉnh phong.
Nếu không Nhạc Ẩn Long không thể ngay cả đối phương trông như nào cũng không nhìn rõ.
Điều quỷ dị nhất là sâu trong địa cung lại có phong ấn, phong ấn cái gì?
Lâm lão đầu tới đây lại là vì cái gì? Lẽ nào là vì thứ phong ấn đằng sau?
Nếu phong ấn vẫn còn, rõ ràng là Lâm lão đầu không thể phá được phong ấn!
Phong ấn mà ngay cả Lâm lão đầu cũng không phá được, anh của bây giờ có thể phá được không?
“Cậu dưỡng thương trước đã, tôi đi xem thử, không có lệnh của tôi, không ai được vào địa cung. Các anh em thương vong thì lo liệu tốt công tác an ủi về sau.”
Vương Bác Thần dặn dò.
Nhạc Ẩn Long cũng không nói gì nhiều, nếu là bình thường, tên này chắc chắn sẽ ồn ào muốn đi theo Vương Bác Thần vào trong.
Nhưng lần này anh ta chịu thiệt lớn, biết mình đi vào sẽ chỉ kéo chân của Vương Bác Thần, vậy nên cũng không xin đi cùng nữa.
Tới Cổ Sát, nơi này đã bỏ hoang nhiều năm, một số tượng phật đổ trong đống hoang tàn trên đất.
Lối vào địa cung nằm ở trong một cái giếng cũ, bề ngoài nhìn không ra sự khác thường gì, Vương Bác Thần cũng không cảm nhận được khí tức gì đặc biệt.
Vương Bác Thần nhảy vào trong giếng, ánh sáng lập tức tối đi.
Đáy giếng có một cửa đá rách nát, chỉ có thể để một người đi lách vào, trên cửa đá khắc một ác thần mặt mày dữ tợn, nhưng đã tàn khuyết.
Con đường cứ dẫn xuống, giống như nối tới địa ngục.
Đi khoảng hơn 100m, mặt trên bỗng mở thoáng ra, có một không gian bằng khoảng nửa sân bóng đá, ở giữa là một tòa tháp bảo chín tầng cao khoảng 40-50m.
Nhưng đi tới nơi này, Vương Bác Thần vẫn không cảm nhận được cái gì khác thường.
Nhưng anh lại càng thêm cảnh giác, ở nơi như này, càng bình thường thì càng bất thường, đặc biệt là Nhạc Ẩn Long đã đứt một cánh tay.
Vương Bác Thần không có vội đi vào.
Nhạc Ẩn Long ở đây mất đi cánh tay.
Nhưng nơi này lại không có bất cứ dấu vết đánh nhau tồn tại.
Vương Bác Thần càng thêm cảnh giác.
Sự việc khác thường nhất định có quỷ!