“Anh Thần, anh, anh sao có thể như vậy.”
Lam Tầm chỉ vào Vương Bác Thần và Dạ Anh Thư, tức giận nói.
Vương Bác Thần bất lực nói: “Không phải như em nghĩ đâu, là hiểu lầm, anh và cô ta không có quan hệ gì cả. Thanh Hà, anh là người như nào em còn không rõ hay sao?”
Triệu Thanh Hà cười lạnh nói: “Biết người biết mặt không biết lòng, với lại anh làm gì có liên quan gì tới tôi chứ? Chúng ta đã ly hôn, anh yêu ai ở bên ai, đây là tự do của anh, không cần giải thích với tôi.”
Trần Tiểu Băng vội vàng nói: “Chị Thanh Hà, Tầm, hai người chắc chắn hiểu lầm rồi, anh Vương không phải loại người đó. Anh Vương, anh chắc chắn là có nỗi khổ riêng gì đó?”
Cô ta đây đang vội vàng giải thích rõ ràng cho Vương Bác Thần, nếu không hiểu lầm càng lúc càng lớn.
Vương Bác Thần cảm kích nhìn Trần Tiểu Băng, đi tới trước mặt Triệu Thanh Hà, nghiêm túc nói: “Thanh Hà, trước kia anh như nào bây giờ vẫn như thế, chỉ là có vài thứ anh bây giờ không thể nói với em, sự việc rất phức tạp, có liên quan tới mẹ anh. Thanh Hà, mặc kệ em có tin hay không, anh trước giờ chưa từng làm những chuyện đó.’
Triệu Thanh Hà nghiến răng nghiến lợi nói: “Lẽ nào tôi tin anh, những chuyện đó chưa từng xảy ra sao?”
Vương Bác Thần á khẩu.
Chuyện giữa anh và Trần Yên Nhiên, không giải thích rõ được.
Dạ Anh Thư ở đằng sau trong mắt xẹt qua một tia gian trá, xem ra cái bẫy đó của cô ta thành công ngoài mong đợi. Chỉ có điều người hôm đó thật sự xảy ra quan hệ với Vương Bác Thần, là Dạ Anh Thư cô ta, chứ không phải Trần Yên Nhiên.
Hơn nữa, tuy lần đầu tiên của Trần Yên Nhiên cũng mất ở cùng một thời gian, nhưng không phải cho Vương Bác Thần.
Vậy nên chỉ cần cô ta không nói, hiểu lầm giữa bọn họ mãi mãi đừng hòng giải thích rõ được.
Nghĩ tới đây, khóe miệng của Dạ Anh Thư vụt qua nụ cười hồ ly, nhưng ngoài mặt lại rất xin lỗi mà nói: “Cô là cô Triệu Thanh Hà nhỉ? Thật sự là rất xin lỗi, tôi không biết cô là vợ cũ của Bác Thần, tất cả chuyện này đều là hiểu lầm, vừa rồi tôi là tìm USB đưa cho Bác Thần.”
Triệu Thanh Hà mỉa mai nói: “Vậy sao? Vừa rồi hai người không phải ở trước mặt đông người như vậy, khá thân mật hay sao?”
Vương Bác Thần như bị sét đánh, một màn vừa rồi, anh ta chỉ là vì tin tức của mẹ, phối hợp với Dạ Anh Thư, còn có một chút ý nghĩ trả thù ở bên trong.
Nhưng không ngờ bị Triệu Thanh Hà nhìn thấy.
Lam Tầm đau lòng nói: “Anh Thần, anh biết hôm nay chị Thanh Hà đang mua quần áo cho ai không? Chị ấy đã chuẩn bị tha thứ cho anh rồi, nhưng anh thì sao, anh anh em em với người phụ nữ khác, còn hôn nhau ở trước mặt nhiều người như thế, anh, anh thật sự là rất quá đáng.”
Trái tim của Vương Bác Thần run lên.
Triệu Thanh Hà lệ rơi đầy mặt, cười lạnh nói: “Phải, Tầm không nói sai, tôi chuẩn bị tha thứ cho anh, dù sao Dao Dao không thể không có ba. Nhưng tôi không ngờ đồ chó như anh không sửa được tật ăn cứt. Vương Bác Thần, đây mới là bộ mặt thật của anh nhỉ? Đây mới là cuộc sống anh muốn nhỉ? Tôi biết là tôi kéo chân của anh, tôi cũng biết thân phận anh cao quý, một cô gái bình dân như tôi căn bản không xứng với anh. Tôi còn ngu ngốc tin anh lâu như vậy, Vương Bác Thần, giữa chúng ta hoàn toàn kết thúc rồi.”
Vương Bác Thần còn chưa lên tiếng, Dạ Anh Thư bèn cố ý nói: “Cô Triệu Thanh Hà, cô cũng ích kỷ quá rồi, Bác Thần ở bên ngoài mệt lên mệt xuống, cô lại không tin anh ấy, cô biết anh ấy khổ cỡ nào không?”
Triệu Thanh Hà tự giễu nói: “Phải, là tôi quá ích kỷ. Tối vốn cũng không xứng với anh, anh là ai, thần chủ, tôi chỉ là một cô gái của gia đình bình thường.”
Vương Bác Thần chợt sững người: “Thanh Hà, em, em biết sao?”
Triệu Thanh Hà lạnh lùng nói: “Ở trong đám cưới đó tôi đã đoán được rồi, anh thật sự cho rằng tôi là kẻ ngốc à? Tôi cũng đúng thật là kẻ ngốc, biết rõ mình không xứng với anh, còn không ngừng thuyết phục bản thân, tin lời anh lừa tôi, còn muốn giả bộ không biết thân phận thật sự của anh, giúp anh che giấu thân phận... ha ha, Vương Bác Thần, anh không phải sợ tôi sau khi biết thân phận của anh thì liên lụy anh hay sao? nhà họ Triệu là đáng đời, tôi nhận, bọn họ tự tìm chết, bị diệt môn cũng là đáng đời.”
“Nhưng nhà họ Trần thì sao? Anh cố ý che giấu thân phận là vì cái gì? Nếu anh không che giấu thân phận, nhà họ Trần sẽ xảy ra thảm biến như vậy hay sao? Vương Bác Thần, anh thật ích kỷ, anh thật sự rất ích kỷ.”