Vương Bác Thần trừng mắt hung dữ nhìn Dạ Anh Thư, vốn dĩ chuyện của Trần Yên Nhiên đã không giải thích rõ ràng, bây giờ lại thêm chuyện này nữa, sợ rằng Triệu Thanh Hà sẽ không tha thứ cho anh nữa.
"Cô cố ý có phải không?”
Vương Bác Thần lạnh lùng nói.
Dạ Anh Thư chớp đôi mắt đào hoa, nói: “Làm sao có thể, tôi không quen biết vợ anh, không đúng, vợ cũ của anh, hơn nữa, tôi đã đặt hết danh dự của tôi vào đó rồi, tôi phải ngu xuẩn đến mức nào mới dùng danh dự của mình để hãm hại anh chứ.”
Vương Bác Thần có chút không tin lời nói của cô ta, anh luôn cảm thấy Dạ Anh Thư là đang cố ý hãm hại anh nhưng anh không có chứng cứ.
Nhưng Dạ Anh Thư sớm không mua quần áo muộn không mua quần áo, lại cứ phải mua quần áo vào lúc này, điều này khiến anh rất nghi ngờ.
"Cô tốt nhất đừng có lừa tôi, nếu không tôi không đảm bảo được tôi sẽ làm ra loại chuyện quá khích gì đâu.”
Vương Bác Thần lạnh lùng nói.
Hiện tại đối với Dạ Anh Thư, anh đã không còn chút tình nghĩa bạn bè kia nữa.
"Ôi chao, sao anh lại hẹp hòi như vậy, đã nói là tôi không phải cố ý rồi. Hơn nữa, người chịu thiệt là tôi mà, anh đã nhìn thấy hết của tôi rồi, tôi còn chưa nói gì mà anh lại tức giận chứ.”
Dạ Anh Thư nói với vẻ oan ức, nước mắt cũng sắp rơi xuống rồi.
Vương Bác Thần cười khẩy một tiếng, hoàn toàn không tin lời nói của Dạ Anh Thư.
"Được rồi, được rồi, đừng tức giận nữa, tôi xin lỗi anh không được sao, hơn nữa anh cũng đồng ý rồi, hôm nay làm bạn trai của tôi, đây là giao dịch của hai chúng ta.”
Dạ Anh Thư lẽ thẳng khí hùng nói: “Đi, đi bơi với tôi.”
Vương Bác Thần âm thầm nghiến răng, nhưng để biết thêm nhiều tin tức, anh chỉ có thể chịu đựng.
Nhìn thấy bộ dạng này của Vương Bác Thần, Dạ Anh Thư thầm cười đắc ý.
Cậu bé, bổn cô nương còn không chỉnh đốn được anh.
Bổn cô nương có hôn ước với anh đấy, đến lúc đó đợi tôi lấy giấy hôn thú ra xem anh làm thế nào.
Đến bể bơi, Dạ Anh Thư mặc một bộ đồ bơi, thu hút sự chú ý của không ít đàn ông, cho dù là một số phụ nữ cũng nhìn thân hình của Dạ Anh Thư với vẻ ước ao.
Vóc dáng của Triệu Thanh Hà vốn gần như hoàn hảo rồi, nhưng vóc dáng của Dạ Anh Thư còn đẹp hơn Triệu Thanh Hà mấy phần.
Không ít đàn ông muốn qua chọc ghẹo một chút nhưng nhìn thấy Vương Bác Thần bên cạnh, không khỏi vừa hâm mộ vừa ghen tị.
Sau khi rời bể bơi, Dạ Anh Thư lại bảo Vương Bác Thần đi xem phim với cô ta, xem một bộ phim ma, trong rạp chiếu phim có không ít thiếu nữ sợ hãi đến mức chui vào vòng tay của bạn trai.
Dạ Anh Thư cũng hét lên một tiếng và lao vào vòng tay của Vương Bác Thần, nhưng không ngờ Vương Bác Thần đã trực tiếp tránh đi, khiến Dạ Anh Thư tức giận đến mức đấm mạnh vào Vương Bác Thần một cái, cô ta tức giận đứng dậy và nói: "Đi, không xem nữa.”
Cả chiều nay, Vương Bác Thần dằn vặt trong lòng, luôn lo lắng cho Triệu Thanh Hà, gửi mấy tin nhắn giải thích nhưng lại bị Triệu Thanh Hà chặn mất.
Vương Bác Thần chỉ đành bảo Lan Tầm giúp mình chăm sóc cô.
Cuối cùng cũng đến buổi tối, Dạ Anh Thư thay váy dạ hội, lại ép Vương Bác Thần thay một bộ âu phục, lúc này mới hài lòng thỏa dạ đi đến địa điểm tổ chức tiệc.
Đây là một cuộc giao lưu thương mại ở Kim Lăng, những gia tộc có sức ảnh hưởng ở Kim Lăng này cơ bản đều tới, không ít phụ nữ danh giá muốn gặp được thiếu gia nhà giàu có hoặc là phú hào đều trang điểm rất xinh đẹp, tìm kiếm con mồi của mình.
Đồng thời, không ít thiếu gia nhà giàu cũng coi loại yến tiệc này là nơi săn tình, có thể vào yến tiệc kiểu này đương nhiên cũng đều là phụ nữ chất lượng cao, chất lượng cao hơn nhiều so với những phụ nữ có thể dụ dỗ được ở những nơi như quán bar.
Nói trắng ra, giữa nam và nữ cũng chỉ có chuyện như vậy, xem xem cuối cùng là ai chơi ai.
"Hahaha, cô Dạ, phát tài gì chứ, chẳng qua là kiếm mấy đồng bạc lẻ, gần đây tôi cung cấp nguyên vật liệu cho Tân Thành ở bên phía Hà Châu.”
"Cô Dạ, không ngờ cô cũng tới, cảm ơn cô đã giới thiệu tôi với đối tác ở Hà Châu bên kia, tôi phải kính cô một ly.”
Trong khi nói chuyện, một số thương nhân chạy tới cụng ly với Dạ Anh Thư.
Dần dần, Vương Bác Thần cảm thấy có chút không đúng, bởi vì những người chào hỏi với Dạ Anh Thư này đều là đối tác xây dựng Tân Thành Hà Châu.