Cái gì?
Cô ta cũng biết bà Ngô?
Trong lòng Vương Bác Thần kinh hãi.
Người biết bà Ngô không nhiều.
Dạ Anh Thư rốt cuộc có thân phận thế nào?
“Anh có vào không?”
Nghe giọng nói, Dạ Anh Thư giống như đang khóc.
Mặc dù Vương Bác Thần nghi ngờ rằng Dạ Anh Thư đang giả vờ, nhưng bà Ngô lại liên quan đến chuyện của mẹ anh.
Dạ Anh Thư, Dạ Anh Thư, đợi đã, cô ta họ Dạ?
Có liên quan đến nhà họ Dạ của cổ tộc ẩn thế không?
Trong lòng Vương Bác Thần nảy sinh nghi ngờ, bèn bước vào.
"Người trẻ tuổi ngày nay thật sự rất cởi mở.”
Nhân viên bán hàng là một phụ nữ trung niên, từ xa nhìn thấy cảnh này, chậc chậc lưỡi.
Trong phòng thử đồ, Vương Bác Thần nhìn thấy Dạ Anh Thư ngồi trên mặt đất, đau đến sắp rơi nước mắt, có vẻ như thật sự bị ngã.
"Đỡ tôi đứng lên.”
Khóe mắt Dạ Anh Thư ngấn nước, như hoa lê dính hạt mưa, thực sự thấy mà thương xót.
Vẻ ngoài vốn đã xinh đẹp của Dạ Anh Thư, cộng thêm thân hình đáng tự hào, quả thực là sự tồn tại khiến đàn ông điên cuồng.
Lúc này, một bên dây vai của cô ta rơi xuống cánh tay như bạch ngọc của mình, một tay còn lại che lấy ngực khiến sự đầy đặn kia càng thêm rõ ràng hơn.
Đặc biệt là lúc này, giống như đang là lúc cô ta cởi đồ thay ra, bờ vai trắng như tuyết lộ ra ngoài, chỉ là cô ta che lấy trước ngực, càng giống như đang cố ý quyến rũ.
Có điều Vương Bác Thần cũng không có tâm tư đi tán thưởng những điều này, trong lòng rối tung đỡ cô ta dậy, nhưng lại bị Dạ Anh Thư kéo lại, cả người áp mạnh lên cô ta.
Dạ Anh Thư cười khúc khích, nhẹ giọng nói: "Anh sốt ruột như vậy sao? Tôi còn tưởng anh là chính nhân quân tử, không ngờ lại là ngụy quân tử.”
Vương Bác Thần lúc này mới phát hiện mình trúng kế của cô ta, ánh mắt đầy vẻ hung hăng nhìn chằm chằm cô ta, nói: “Đừng đùa với tôi, nếu không cô không gánh nổi hậu quả đâu.”
Dạ Anh Thư trực tiếp thu tay về, ôm vòng lấy cổ Vương Bác Thần, một tay còn lại khẽ chọc vào ngực Vương Bác Thần, nói: "Tôi muốn biết là hậu quả như thế nào?”
Vương Bác Thần toàn thân khô nóng, một người đàn ông bình thường, nhìn thấy Dạ Anh Thư với thân hình của ác ủy, vẻ ngoài của thiên sứ, sao có thể không động tâm tư.
Yết hầu Vương Bác Thần di chuyển, anh trực tiếp ném Dạ Anh Thư xuống đất, lạnh lùng nói: “Mặc quần áo vào, tự mình ra ngoài.”
Nói xong anh đi thẳng ra khỏi phòng thử đồ.
"Ôi chao, cái mông của tôi, đồ súc vật nhà anh, làm đau người ta rồi, mình chiếm được lợi rồi không quan tâm đến tôi nữa, phì, tra nam.”
Dạ Anh Thư đứng dậy, tức giận nhìn bóng lưng của Vương Bác Thần, tức đến nghiến răng giậm chân.
Không ngờ rằng như vậy cũng không thể khiến anh động tâm.
Hừ, Vương Bác Thần, đây là anh ép tôi đấy.
Có điều, chinh phục người đàn ông như anh mới có cảm giác thành tựu, nếu tôi chỉ ngoắc ngoắc ngón tay anh đã không nhịn được thì bổn cô nương cũng không thích.
Vương Bác Thần đi ra khỏi phòng thử đồ mới phát hiện mấy nhân viên bán hàng nhìn chằm chằm anh với sắc mặt cổ quái.
Dù da mặt dày đến đâu, anh cũng có chút không nhịn nhục được.
Còn có hai nhân viên bán hàng nói nhỏ: “Giới trẻ bây giờ thoáng thật, mông cũng đau rồi, thật là biết chơi đùa.”
"Thật sự không nhìn ra, soái ca này trông khá đoan chính, không ngờ lại có khẩu vị như vậy.”
Mặc dù bọn họ đang thì thầm, nhưng với khả năng nghe của Vương Bác Thần, anh nghe thấy hết không lọt chữ nào.
Nhất thời, khuôn mặt ủng đỏ, thầm chửi một tiếng.
Là Triệu Thanh Hà!
Nhìn thấy Vương Bác Thần và Dạ Anh Thư, Triệu Thanh Hà sững người.
Vừa rồi khi đi ngang qua phòng thử đồ đó, cô đã nghe thấy mấy nhân viên bán hàng đang nói về chuyện này, hiện tại cô biết rằng, người mà nhân viên bán hàng nói chính là Vương Bác Thần và người phụ nữ đó!
Vương Bác Thần sững sờ, nhìn thấy vẻ mặt của Triệu Thanh Hà, anh ta biết rõ đã xảy ra chuyện gì, nhất thời nói với vẻ chột dạ: “Thanh Hà, em, sao em lại ở đây?”