Thần Chủ Ở Rể

Chương 969: “Còn cái gì nữa?”



Khương Lạc Trần gật đầu nói: "Không sai, căn cứ vào các loại tư liệu tôi điều tra cùng với tình báo nắm trong tay mà xem, cổ tộc ẩn thế chính là gia tộc được truyền thừa từ Luyện Khí Sĩ của Tiên Tần, bảy đại thế gia là được cổ tộc ẩn thế nâng đỡ, truyền thừa ngắn nhất của bọn họ đều trên một ngàn năm trăm năm, dài nhất vượt qua hai ngàn năm, cậu có thể tưởng tượng một chút, bọn họ có nội tình thâm hậu cỡ nào.

Nếu chỉ là bảy đại thế gia, giơ tay lên liền có thể tiêu diệt, căn bản không đáng để lo. Nhưng chúng ta không thể không cân nhắc cổ tộc ẩn thế, hiện tại ngay cả tôi cũng không biết cổ tộc ẩn thế rốt cuộc ở nơi nào."

Vương Bác Thần cũng nghiêm túc lên, nói: "Chẳng lẽ chúng ta không có phần thắng?"

Khương Lạc Trần thở dài nói: "Cơ hội vô cùng xa vời, chỉ có điều mọi việc đều có cơ hội xoay chuyển, phải xem cơ hội này khi nào thì xuất hiện. Năm đó Luyện Khí Sĩ Tiên Tần thành lập hệ thống võ đạo, công pháp chúng ta tu luyện, đều là cổ tộc ẩn thế lưu truyền ra, cho nên cậu tưởng tượng, chúng ta muốn đối phó bọn họ khó khăn bao nhiêu?

"Công pháp của chúng ta rất có thể đều là bị người ta đào thải, dùng đồ người ta đào thải đi tranh với người ta, cậu cảm thấy có thể sao? Huống hồ cổ tộc ẩn thế lũng đoạn công pháp siêu phàm cảnh trở lên, cậu lại tranh với người ta kiểu gì? Năm đó sư phụ tôi mất tích, tôi hoài nghi chính là đi tìm cổ tộc ẩn thế, nhưng đến nay không có bất kỳ tin tức gì truyền ra, chỉ có thể nói rõ sư phụ tôi thất bại."

Vương Bác Thần nhíu mày không nói.

Vương Long, đó là người mà ngay cả Cổ Nhật Long cũng kính nể, ngay cả ông ta cũng thất bại, mình có thể thành công sao?

Nghĩ tới đây, Vương Bác Thần cười lạnh nói: "Sư phụ ông thất bại, không có nghĩa là tôi sẽ thất bại. Tôi một đường đi tới, trải qua sinh tử, vô số cường địch ngã xuống, tôi lại vẫn còn sống. Cũng không có gì phải lo lắng, không chết thì làm, chết thì thôi. Cùng lắm tôi coi như là chết, cũng muốn quấy đến long trời lở đất."

Khương Lạc ngưng mắt nói: "Cậu không lo lắng cho con gái của cậu sao?"

Vương Bác Thần lười nhác cười nói: "Tôi là chân trần, tôi có cái gì phải sợ. Tôi còn sống, người bên cạnh tôi, tôi tự nhiên sẽ bảo vệ, nếu như ngay cả tôi cũng chết, vậy chuyện phía sau tôi cũng không quản được. Nhưng mà trước khi tôi chết, bọn họ cũng phải chuẩn bị mà chết đi."

Khương Lạc Trần nhìn chằm chằm vào Vương Bác Thần hồi lâu, mới chậm rãi nói: "Cũng được, nếu cậu không có giác ngộ như vậy, cũng không thể đi tới ngày hôm nay, là do tôi hạn hẹp. Kỳ thật hôm nay tìm cậu tới, những lời vừa rồi này chỉ là lời nói bên ngoài, kế tiếp tôi muốn nói với cậu, cậu nghe cho kỹ."

“Còn cái gì nữa?”

Vương Bác Thần sắc mặt khẽ biến, có thể làm cho Khương Lạc Trần trịnh trọng như thế, còn có thể có chuyện gì?

Khương Lạc Trần hạ giọng nói: "Chẳng lẽ cậu không nghĩ tới, công pháp tu luyện của cổ tộc ẩn thế từ đâu mà có?"

Vương Bác Thần sợ hãi cả kinh, nhìn chằm chằm Khương Lạc Trần.


Vương Bác Thần biến đổi sắc mặt, anh nghĩ tới một vài thứ.

Năm đó anh bị mẹ đẩy vào song Tiềm Long, nhà họ Lý nếu muốn giết anh, chẳng lẽ còn không tìm được anh?

Nhưng tại sao bọn họ lại không?

Tại sao?


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv