Đám người Vương Bác Thần đến Kim Lăng, trên người Bao Chức treo đầy bao lớn bao nhỏ, mệt như chó con, Cổ Linh Linh ở một bên ăn kem thảnh thơi thảnh thơi.
“Tôi nói cô Cổ ơi, cũng phải cho tôi ăn một miếng kem que đi chứ, tôi đây mệt chết mệt sống giúp cô chuyển hành lý, cô cũng không thể chỉ để cho ngựa chạy không cho ngựa ăn cỏ chứ?”
Bao Chức vẻ mặt u oán, Cổ Linh Linh ả đàn ông này quá thù dai, còn nhớ rõ câu nói kia của anh ta.
“Câm miệng, cậu không có quyền nói chuyện, đây là trừng phạt đối với cậu, còn dám mắng tôi, tôi lập tức gọi điện thoại cho chị Tĩnh.”
Cổ Linh Linh hung tợn nói.
Bao Chức lập tức sợ hãi, bởi vì chuyện anh ta đào hôn, hiện tại Hàn Tĩnh đang đuổi giết nguời khắp thế giới.
Hơn nữa Hàn lão hổ đã nói, nếu bắt được anh ta, sẽ khiến anh ta cả đời này không thể làm đàn ông, phải cắt bỏ cái thứ kia của anh ta.
Quản gia lén lút nói cho anh ta biết, Hàn lão hổ ở nhà họ Bao đại náo một hồi, Bao Đình Cẩn tươi cười bồi tiếp, cũng thừa nhận Hàn Tĩnh là con dâu duy nhất của nhà họ Bao, lúc này Hàn lão hổ mới từ bỏ.
Dưới loại tình huống này, tam thế tổ nào còn dám đắc tội Cổ Linh Linh.
Vừa ra khỏi sân bay, một người đàn ông trung niên đã ngăn Vương Bác Thần lại.
“Ngài Vương, chủ nhân nhà tôi muốn gặp ngài.”
Vương Bác Thần gật gật đầu, để cho ba người bọn họ đi khách sạn chờ trước, sau đó lên xe.
“Tiền Tiền, ông Khương đã đến Kim Lăng khi nào vậy?”
Vương Bác Thần nghi hoặc hỏi, lúc này lão soái tìm anh làm gì?
Người đàn ông trung niên là cận vệ Tiền Tiền của lão soái, gặp qua Vương Bác Thần vài lần, nói: "Lão soái ngày hôm qua đã tới, đặc biệt tới gặp ngài."
Vương Bác Thần gật gật đầu, Ông Khương tới tìm mình, nhất định là vì nhà họ Vương mà đến.
Tiền Tiền do dự một chút nói: "Ngài Vương, mấy ngày hôm trước lão gia chủ cũng đi thành phố Hà Châu, nhận công chúa nhỏ."
Vương Bác Thần ngẩn người, anh biết Vương Kinh Hồng không thể khiến anh trở về nhà họ Vương thì chết không cam lòng, tuy rằng anh từng cảnh cáo người nhà họ Vương không nên tới gần Dao Dao, nhưng Vương Kinh Hồng chân chính muốn đi gặp, anh cũng không cách nào ngăn trở.
Dù sao, Triệu Thanh Hà bên kia anh không có cách nào cự tuyệt.
Huống chi, mâu thuẫn giữa anh và Nhà họ Vương, anh không muốn để cho Dao Dao cũng bị cuốn vào.
Vương Bác Thần lạnh lùng nói: "Vương Hạo đâu?"
Tiền Tiền cẩn thận từng li từng tí nói: "Vương Hạo cũng đi, ông ta vốn định đem cổ phần của mình ở nhà họ Vương chuyển cho Triệu Thanh Hà, nhưng Triệu Thanh Hà không muốn, nói là đã ly hôn với ngài, vì thế chuyển cho Dao Dao."
“Hừ, hiện tại mới biết đền bù, ông ta cảm thấy có thể đền bù nổi sao?”
Vương Bác Thần không cách nào quên, vì kéo dài tính mạng cho Vương Tường, bọn họ thiếu chút nữa đã rút sạch máu của Dao Dao, nếu không phải cuối cùng anh kịp thời chạy tới, dùng hai mươi năm tuổi thọ của mình kéo Dao Dao từ quỷ môn quan trở về, Dao Dao cũng đã......
Tuy rằng sau đó anh giết Vương Tường, giết Lưu Tư Kì và những kẻ đầu sỏ gây nên, nhưng sự lạnh lùng của Vương Hạo và sự bất công của người nhà họ Vương, anh vẫn không thể tiếp nhận nhà họ Vương.
Tiền Tiền suy nghĩ một chút nói: "Tôi nhớ lão soái từng nói qua một câu, nói Nước R chỉ là một bàn cờ, rất nhiều lúc thân bất do kỷ, nói chuyện năm đó, rất có thể là một ván cờ."
“Có ý gì?”
Vương Bác Thần nhíu mày, ông Khương đây là muốn nói cái gì?
Hay là nói, ông ta phát hiện cái gì?
Vương Bác Thần mơ hồ cảm thấy có cái gì đó dường như mình đã lược mất, nhưng trong chốc lát không nghĩ ra được.
Tiền Tiền lắc đầu nói: "Tôi cũng không hiểu, lão soái chỉ nói một câu như vậy, chỉ là cảm thán, tôi cũng không hỏi."
Nhưng trong khoảng thời gian này, anh mới bắt đầu phát hiện, hình như mình mới chỉ là bắt đầu!
Mình thật giống như là bước vào trong một tấm lưới lớn, lại không biết chủ nhân của tấm lưới này là ai.
Tiền Tiền gãi gãi đầu lại nói: "Ngài Vương, tôi nói với ngài một câu lạc đề đi, tôi cảm thấy lão soái hình như đang kiêng kị cái gì đó, nhưng cụ thể tôi cũng không nói ra được."
Vương Bác Thần trong lòng chấn động, xem ra Ông Khương cùng Cổ Nhật Long giống nhau, khẳng định cũng đã phát hiện cái gì.