“Cháu trai, nghe cho kỹ, ông đây đột phá đến Đằng Vân Cảnh, chỉ là cơ thể đột phá, tu vi vẫn là tu vi Siêu Phàm Cảnh như cũ, hơn nữa, một trăm năm này, ông đây vẫn luôn rèn luyện Siêu Phàm Cảnh vô số lần, tương đương với việc nhiều lần từ võ giả đến Siêu Phàm Cảnh, cho nên thực lực của ông có thể sánh với cường giả Đằng Vân Cảnh, hiểu không?”
Vương Bác Thần ngẩn ra, lập tức bừng tỉnh hiểu ra.
“Ý của ông là, sau khi bị cắt ngang, ông vẫn tự rèn luyện bản thân, rèn luyện một trăm năm? Đây chẳng phải là nói, bây giờ ông chỉ cần lấy được công pháp của Đằng Vân Cảnh thì sẽ dồn ít thành nhiều , một phát lên trời?”
Cổ Nhật Long gật đầu: “Không sai, nếu như so Siêu Phàm Cảnh với một cọng cỏ, như vậy cùng độ cao đấy, căn tu của người khác có thể chỉ hơn hai thước, mà của tôi lại hơn mười thước. Cậu nói xem, nếu như hai người bắt đầu sinh trưởng ở dưới điều kiện như nhau, ai sẽ nhanh hơn? Ai sẽ càng to lớn hơn?”
Ông già này không đứng đắn!
Nhưng mà lời thô ý không thô.
Trong lòng Vương Bác Thần phỉ nhổ, anh ta xem như hiểu rõ rồi.
Mặc dù cùng là Siêu Phàm Cảnh, nhưng ông cụ này rèn luyện một trăm năm, mà anh mới có thời gian bao lâu?
Này giống như là một loại trúc, năm năm không cao lên chỉ cắm rễ sâu, đến mùa mưa năm thứ sáu, chỉ cần sáu tuần là có thể lên đến mười lăm mét!!
Ông cụ này nếu lấy được công pháp tu luyện, chỉ sợ là trong thời gian rất ngắn đạt đến được một độ cao hù chết người!
Đợi đã, không đúng, quà ông cho tôi đâu?
Nói mấy lời là xong rồi?
Ông già này xấu quá đi!
Không được, phải móc ít đồ từ trên người ông ra.
Ông nội nuôi của ông đây dễ làm vậy sao?
Xem một tiếng ông nội nuôi của tôi là gọi không sao?
“Ông nội nuôi ông nói không sai, thụ giáo. Ừm… ông sẽ không phải không chuẩn bị quà chứ?”
Cổ Nhật Long: “…”
Tên nhóc này sao lại đáng ghét vậy chứ!
“Được rồi, cậu đúng là người không có lợi thì không dậy sớm, công pháp tu luyện thần hồn thứ hai tôi truyền cho cậu, mặt khác tôi đưa tâm đắc tu luyện của tôi cho cậu, hài lòng chưa?”
Vương Bác Thần nhận được công pháp và tâm đắc, gãi gãi đầu cười ngây ngô nói: “Ông nội nuôi, cái gì đó, mấy hôm trước con vừa kết hôn…”
Sắc mặt Cổ Nhật Long thay đổi, lấy một miếng ngọc bội ra nói: “Đây là phù Hộ Thân huyền cấp, ngoại trừ tiêu tai giải ách, còn có thể chết thay năm lần.”
Vương Bác Thần nhận lấy, có chút áy náy gãi gãi đầu, nói: “Ông nội nuôi, vợ của con còn sinh cho con một đứa con gái, vô cùng đáng yêu, tên là Vương Nguyệt Dao, tên thân mật là Dao Dao…”
Cổ Nhật Long: “!!!”
Quá phận!!
Ông ta có chút đau thịt lấy một cái Khóa Trường Mệnh ra: “Khóa Trường Mệnh này cũng là phù Hộ Thân huyền cấp.”
Vương Bác Thần vội vàng nhận lấy, nghĩ nghĩ, vò đầu cười ngây ngô nói: “Ông nội nuôi, mẹ vợ con…”
“Cút!”
Cổ Nhật Long một chưởng đánh bay Vương Bác Thần.
Không ngờ lại có thể lấy cả nhà cậu đến đòi quà săn hàng, cậu là đến cày đồ sao.
Vương Bác Thần từ trong sơn động bay ra, đập vỡ tấm bia có khắc hai chữ “Cấm địa” bên ngoài.
“Keo kiệt, sống hơn hai trăm tuổi, nghèo như vậy.”
Vương Bác Thần phủi phủi bụi trên người, bĩu môi khinh thường.
Hơn hai trăm tuổi nghèo kiết xác.
Ha ha.
Ông già nghèo kiết xác hơn hai trăm tuổi.
Nhưng mà thu hoạch vẫn là rất nhiều.
Đợi sau này đưa Thanh Hà và Dao Dao đến, ông già này sẽ không ngại mà không đưa quà sao?
Đến lúc đó nếu để mẹ vợ nhận người cha nuôi, ông cụ này còn không biết xấu hổ mà không đưa quà?
Vương Bác Thần ho nhẹ một tiếng, thở dài nói: “Ông già này cứ phải muốn tặng công pháp làm quà cho tôi, thân phận của tôi nào có thể nhận được chứ, nên tranh chấp. Ông ta bị thương cũng không nhẹ, này không phải cũng không dám ra ngoài gặp người sao. Ông biết là được, đừng truyền ra ngoài, ông già người ta cũng cần mặt mũi.”
Ninh Danh vội vàng gật đầu.
Vương Bác Thần lại nói: “Chuyện liên quan trọng đại, chuyện ở đây không nên truyền ra ngoài, về phần những người còn lại của nhà họ Cổ, sẽ bị loại bỏ trí nhớ liên quan.”
Ninh Danh nào dám không đồng ý, không thấy hôm nay đến thiên chủ đều là “bay” ra ngoài sao?