Cổ Hách vội vàng gật đầu rồi đi ra.
Nhưng trong lòng vô cùng chấn động.
Ông ta cho rằng bảy đại gia tộc đã là lâu đời lắm rồi, không phải là ông ta không nghi ngờ sự tồn tại của những gia tộc kia trong lịch sử, những mỗi lần vương triều thay đổi là một lần tráo bài, bảy đại thế tộc kia tồn tại được hoàn toàn là do may mắn.
Nhưng không thể ngờ được là những gia tộc kia thật sự tồn tại.
Những gia tộc tồn tại hơn ngàn năm, thậm chí còn hơn hai ngàn năm, những gia tộc như vậy sẽ đáng sợ đến mức nào nữa?
Ông ta không dám nghĩ tiếp nữa, biết những chuyện này không có lợi cho ông ta.
Về cơ bản thì ông ta có thể xác định người họ Ngô kia đến từ một thế lực như vậy.
Đợi Cổ Hách đi rồi, Cổ Nhật Long mới nói tiếp: “Cậu có biết vì sao năm đó ta giả chết để thoát thân không?”
Vương Bác Thần nheo mắt: “Chẳng lẽ là vì những cổ tộc ẩn thế kia?”
“Không sai.”
Cổ Nhật Long thở dài một hơi nói: “Lúc đó ta đã ở đỉnh cao của Võ Hoàng ngũ tinh, linh căn đã thành, lúc chuẩn bị vượt qua Siêu Phàm Cảnh thì cảm giác có người đang rình mò. Lúc đó ta còn tưởng rằng mình nhầm nên không để ý.”
“Nhưng về sau mỗi lần định vượt cảnh thì cảm giác đó lại xuất hiện, thế là ta nhân cơ hội vượt cảnh lúc đó để giả chết, không ngờ là thật sự có người. Ta không biết người đó trông thế nào, chỉ nghe tiếng thở dài cũng biết thực lực của người này vượt qua sức tưởng tượng của ta.”
Vương Bác Thần nghi hoặc: “Không đúng, nếu người đó thật sự mạnh như vậy thì không thể nào không nhìn ra là ông đang giả chết.”
Cổ Nhật Long đắc ý nói: “Đây cũng chính là điểm lợi hại của ta, trạng thái lúc đó của ta có thể nói là chết giả mà cũng có thể nói là chết thật, thần hồn của ta đều đã vỡ vụn, đương nhiên là người đó tin rằng là ta đã chết.”
“Làm sao có thể chứ? Thần hồn vỡ vụn rồi làm sao có thể sống lại được chứ?”
Vương Bác Thần kinh ngạc nhìn Cổ Nhật Long, cảm giác ông già này đang chém gió.
Cổ Nhật Long làm ra vẻ thần bí, nói: “Thực ra là ta đã tu luyện được thần hồn thứ hai. Lúc còn trẻ ta gặp được kỳ ngộ, có thể tu thêm được thần hồn thứ hai. Nên lúc thần hồn vỡ vụn thì chỉ là cái thứ hai thôi.”
“Về sau ta âm thầm vượt qua Siêu Phàm Cảnh, âm thầm điều tra về một số cổ tộc ẩn thế mà ta nghe nói. Bao nhiêu năm qua, ta chỉ xác định được duy nhất nhà họ Dạ và nhà họ Phong, hai nhà này đều có lịch sử trên 1500 năm.”
“Ông nói là nhà nào?”
Vương Bác Thần hỏi.
“Là nhà họ Dạ và nhà họ Phong.”
Cổ Nhật Long coi thường trừng mắt một cái: “Nhóc con, chẳng lẽ cậu không biết mưu đồ của cổ tộc ẩn thế là gì sao? Hiện giờ ta càng ngày càng nghi ngờ những công pháp tu luyện trong giới võ thuật trần thế là những rác rưởi mà cổ tộc ẩn thế truyền ra bên ngoài, bởi vì sau bao nhiêu năm như vậy, ta phát hiện ra sau khi mình vượt qua Siêu Phàm Cảnh, công pháp của ta đã đạt tới cực điểm, không thể vượt lên được nữa. Con đường về sau ta không biết nên đi như thế nào.”
Ánh mắt Cổ Nhật Long ghim chặt lên người Vương Bác Thần: “Cũng có nghĩa là, sau khi chúng ta vượt qua cảnh giới của võ đạo thì con đường cũng đoạn rồi.”
Vương Bác Thần cũng gật đầu: “Tôi cũng đồng cảm, con đường phía sau thật không biết nên đi như thế nào, sau Siêu Phàm Cảnh là cảnh giới gì? Chúng ta hoàn toàn không biết, công pháp mà tôi học cũng không thể tiếp tục tu luyện nữa.”
Nói đến đây, Vương Bác Thần hiểu ra, nhìn Cổ Nhật Long nói: “Ý của ông là…”
Cổ Nhật Long cười lạnh nói: “Chính là ý đó, chúng ta không có công pháp, không thể đi tiếp được nữa, con đường của chúng ta đoạn rồi, nhất định phải nghĩ cách. Mà cách lại nằm trong cổ tộc ẩn thế. Ta giấu mình bao nhiêu năm như vậy cũng vì để biết rõ mục đích của cổ thế gia tộc là gì?”
Vương Bác Thần kích động nói: “Vậy ông đã làm rõ chưa?”
Cổ Nhật Long thản nhiên nói: “Đương nhiên là chưa, nếu làm rõ rồi thì còn ở đây nói nhảm gì với cậu nữa?”
“Vậy ông nói cái khỉ gì!”
Cổ Nhật Long gật đầu tán thành: “Trẻ nhỏ dễ dạy, ngoài ra ta cũng nói cho cậu biết, phía sau bà Ngô còn có một người phụ nữ nữa, nhưng ta không dám lại gần, bên cạnh người phụ nữ đó có người bảo vệ, sức mạnh vô cùng lớn.”
“Nhóc con, cậu đừng cho rằng người đời nói cậu là đỉnh cao về chiến lực thì cậu cho rằng mình vô cùng ghê gớm. Đó là vì những người đó không thèm để mắt đến cậu, đó là vì bọn họ không muốn xen vào chuyện quyền lực thế tục, nếu không người ta đã giẫm bẹp cậu rồi.”
“Năm đó tên nhãi con Vương Long cũng không dám thừa nhận, cũng chỉ nhận danh hiệu Chiến thần. Tên nhãi con như cậu cũng thật to gan, dám nhận mình là đỉnh cao trong võ lực thế giới.”
Vương Bác Thần mất kiên nhẫn nói: “Bớt nói mấy lời vô ích đi, ông có kế hoạch gì thì nói ra cho tôi nghe xem nào. Ngoài ra, ông cũng phải nói cho tôi biết thực lực thật sự của bảy đại gia tộc, nếu không một mình ông làm đi, dù sao tôi cũng không có mong cầu gì. Bây giờ có vợ có con tôi hạnh phúc lắm, tôi cũng đủ thỏa mãn rồi.”