"Hoá giải?"
Vương Bác Thần mỉa mai nói: "Nếu tôi chỉ là một người bình thường, có phải là vợ tôi đáng bị cháu trai của ông là Tống Nguyên Lễ làm nhục không? Người thân của tôi đáng bị Tống Tử Lâm giết chết sao? Bây giờ tôi có đủ sức để trả thù rồi, ông cảm thấy không thể chèn ép được tôi mới định giảng hòa, nếu tôi không có thực lực này? Có phải ông không thèm quan tâm không? Có phải là do người thân của tôi đáng đời không?"
Cổ Chí Tu nhìn Cổ Hách đang run lẩy bẩy quỳ trên mặt đất, tức muốn đập cho một trận, từ lời nói của Vương Bác Thần, ông ta nghe được chuyện này có liên quan đến đứa con riêng của ông ta!
Ông ta vặn hỏi: "Cổ Hách, nói cho ta biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra!"
Cổ Hách vội vàng đứng dậy bước tới, trầm giọng kể mọi chuyện một lượt.
Sắc mặt Cổ Chí Tu càng ngày càng khó coi, không ngờ hai đứa con trai của mình lại chết dưới tay Vương Bác Thần!
"Vương Bác Thần, cậu không thấy cậu quá đáng sao? !"
Sát khí của Cổ Chí Tu sôi trào, tia máu dần dần lan ra mắt ông ta.
Ông ta chỉ có hai người con trai, cả hai đều bị Vương Bác Thần giết!
Cả cháu trai ông ta nữa!
"Vợ cậu cũng không việc gì, nhà họ Trần cũng chưa chết, vậy mà cậu lại giết chết hai đứa con trai và một đứa cháu trai của tôi!!!"
"Vương Bác Thần, tao muốn mày phải chết !!!"
Cổ Chí Tu, người vừa rồi vốn muốn hòa giải với Vương Bác Thần, lúc này không thể chịu đựng được nữa.
Nếu một đứa con trai chết thì cũng còn nhịn được, ông ấy còn có một người con trai khác.
Nhưng bây giờ cả hai đều đã chết!
Còn thêm một đứa cháu trai!
Làm sao ông ta có thể chịu được!
Cổ Chí Tu nhảy lên, hai lòng bàn tay liên tiếp đập, ánh sáng vàng chói loà, mỗi chưởng ấn cực lớn mang theo giết chóc bắn về phía Vương Bác Thần.
"Tôi còn tưởng rằng ông sẽ bao dung như thế chứ!"
"Thì ra, ông cũng không thể chịu được việc người thân của mình bị giết sao?"
Vương Bác Thần chế nhạo.
Những người này khi bắt nạt người khác thì muốn làm gì cũng được, nhưng khi xảy ra chuyện thì chỉ muốn bỏ tiền ra để hòa giải, cảm thấy đối phương chưa chết, không có việc gì là không giải quyết được.
Nhưng khi nó xảy ra với họ thì lại không như thế!
Mạng của người khác, trong mắt họ, chỉ đáng giá mấy trăm triệu.
Mà người thân của bọn họ mới là người thân thực sự!
Vì vậy, Vương Bác Thần hoàn toàn không hề cảm thông với Cổ Chí Tu, nếu Vương Bác Thần không có thực lực thì chắc chắn vợ của anh đã bị Tống Nguyên Lễ ức hiếp đến chết, nhà họ Trần cũng đã bị nhà họ Tống chèn ép tan cửa nát nhà từ lâu.
Sở dĩ không sao là vì Vương Bác Thần anh có thực lực, bên kia không thành công mà thôi!
"Ông già, thì ra ông cũng không chịu được à!"
Vương Bác Thần bay lên trời, đấm Cổ Chí Tu một cú đấm bình thường.
Bùm!
Hai bên lại xảy ra va chạm, Ninh Danh, ông Vương và ông Lưu liều mạng cố gắng hết sức để chống lại ảnh hưởng của trận chiến, bảo vệ những người phía sau.
Răng rắc!
Chỉ nghe thấy tiếng xương gãy.
Không biết xương của ai đã bị gãy, ánh sáng chói lọi bao trùm Vương Bác Thần và Cổ Chí Tu, không ai có thể nhìn rõ.
Khi ánh sáng tan biến, Vương Bác Thần đứng tại chỗ với một cái đầu người trong tay.
Cơ thể không đầu của Cổ Chí Tu rơi xuống đất.
Vương Bác Thần ném đầu Cổ Chí Tu xuống đất và lạnh lùng nói: "Còn ai nữa? Đi ra đi, tới người nào tôi giết người nấy, tới đám nào tôi giết đám nấy! Hôm nay, tôi tới đây để giết người!"
Đúng lúc này, trong cấm địa ở ngọn núi phía sau của nhà họ Cổ, một giọng nói già nua vang lên: "Cậu bạn nhỏ, mời cậu tới đây trò chuyện."
Mặt Cổ Hách biến sắc, bị doạ sợ tới nỗi mặt biến thành màu vàng đất.
Vẫn còn sống!
Giọng nói đó lại vang lên: "Cổ Hách, ngươi cũng lại đây."
"Vâng, ông cố."
Ninh Danh kinh hãi nói: "Trời ạ, người này rất có thể chính là Cổ Nhật Long! Trăm năm trước ông ta đã từng ra tay một lần, nghe nói ông ấy đã toạ hoá chết sau lần đó. Khi đó, ông ấy đã là Võ Hoàng ngũ tinh. Nếu thật sự là ông ấy thì ông ấy đã hơn hai trăm tuổi!"
"Đi thôi."
Trong mắt Vương Bác Thần toả ra tinh thần chiến đấu mạnh mẽ, rốt cuộc cường giả cấp bậc này đã không chịu được nữa chuẩn bị xuất thế rồi sao?
Từ lâu anh đã muốn thử gặp cường giả cấp bậc này!