"Bao Ba Giây, mày, mày dám đánh tao! !"
Cổ Minh Nguyên bị Bao Chức đánh đến không dậy nổi, tam thế tổ ra tay rất hiểm, chuyên chọn những chỗ đau mà đánh, đặc biệt còn đá mạnh vào mặt Cổ Minh Nguyên mấy lần, để lại mấy dấu giày đen.
"Đánh mày thì sao? Anh Vương của tao ở đây, có chỗ cho mày phách lối à? Còn đánh mày á, cũng có chết được đâu!"
Bao Chức đánh đến mệt rã, cúi người thở hổn hển: "Cháu à, để ông nói cho cháu biết, sau này nhìn thấy anh Vương của ông thì gọi là ông cả, nhìn thấy ông thì gọi là ông hai, nghe rõ chưa?"
"Mày muốn chết à!"
Cổ Minh Nguyên sao có thể nhịn được, anh ta đến tìm và gây chuyện với Vương Bác Thần, ai mà ngờ chưa giải quyết được chuyện chính, kết quả đã bị Bao Chức đánh một trận.
Xét về gia thế, anh ta mạnh hơn Bao Chức không biết bao nhiêu, bình thường muốn làm nhục thế nào cũng được, Bao Chức chỉ ngậm bồ hòn làm ngọt.
Năm ngoái, cướp ngôi sao nữ mà Bao Chức thích, Bao Chức cũng đành chịu.
Anh ta hoàn toàn không thèm để ý Bao Chức, nhưng bây giờ, Bao Chức dám đánh anh ta!
Bao Chức cưỡi trên người Cổ Minh Nguyên, đế giày trong tay tát vào mặt Cổ Minh Nguyên, nói: "Gọi ông cả với ông hai, ba mày không dạy mày cách cư xử sao? Dám gọi tên anh Vương, tao thấy mày mới là đứa không muốn sống nữa. Gọi nhanh lên, nếu không hôm nay tao sẽ đập mày thành đầu lợn, cả ba mày tới nhìn cũng không nhận ra!"
"Mày, mày hiếp người quá đáng!"
Cổ Minh Nguyên giận dữ run lên, khuôn mặt bị đánh đến mức mất cảm giác.
"Ức hiếp mày đấy thì sao? Một thứ đồ chơi làm mất mặt con em thế gia thôi. Mau lạy anh Vương của tao, gọi ông cả, rồi lại lạy tao, gọi ông hai, thì tao sẽ không đánh mày.
"Mẹ mày, da mặt mày dày vậy, đế giày của ông nát rồi."
"Đừng, đừng đánh, tôi, tôi gọi, tôi gọi."
Cổ Minh Nguyên trong lòng tức muốn chết, nhưng không dám không gọi, anh ta có thù oán với Bao Ba Giây nên mẹ nó Bao Ba Giây chỉ chờ cơ hội này.
"Ông cả, ông hai!"
Cổ Minh Nguyên nghiến răng gọi, giọng như muỗi kêu.
Bao Chức vỗ vào sau đầu Cổ Minh Nguyên: "Lịch sự đâu con mẹ mày? Chưa ăn cơm à? Không thấy anh Vương tao chưa nghe thấy sao? Hét to lên nữa, tiếng phụ nữ rên mẹ nó còn to hơn tiếng mày!"
"Ông cả, ông hai! Tôi sai rồi!"
Cổ Minh Nguyên mắt nhắm nghiền, rống lên, gầm lên xong thì tức giận ngất đi, cũng không biết là xỉu thật hay xỉu giả.
"Các người nữa, gọi hết cho ông."
Bao Chức cậy có quyền thế, cáo mượn oai hùm nói
Những người khác nhìn thấy Cổ Minh Nguyên cũng gọi, cũng bất chấp gọi theo để tránh bị đánh, thế là bắt đầu gân họng hét lên.
"Phắn đi cho tao! Rống to thế gọi quỷ à? Anh Vương của tao không điếc!"
Bao Chức hừ một tiếng, quay sang nhìn Vương Bác Thần, cười hehe nói: "Anh Vương, anh hài lòng chưa? Mấy thứ rác rưởi này không đáng để anh ra tay chút nào, Anh Vương, anh không thấy là em dùng cả đế giày đánh sao? Tại vì dùng tay đánh thì bẩn tay em."
Ninh Danh lại cẩn thận đánh giá Bao Chức lần nữa.
Thằng nhãi này ra gì phết, nịnh nọt nghệ quá nghệ.
Chỉ hai ba câu mà khiến bản thân như đàn em của Thiên Chủ, ơ con mẹ nó chẳng phải là còn cao hơn cả mình sao?
Thằng nhãi này ngu thật hay ngu giả?
"Vương Bác Thần, Bao Ba Giây, bọn mày đợi đấy, chuyện này chưa kết thúc đâu, tao nhất định sẽ giết hết bọn mày!"
Sau khi Cổ Minh Nguyên được người đỡ dậy, bật dậy khỏi mặt đất, giậm chân chửi: "Mẹ mày dám đánh tao, xem ba tao xử bọn mày như thế nào!"
"Cháu ơi, có ngon thì đừng chạy."
Tam thế tổ giơ giày định đuổi theo, Cổ Minh Nguyên đột nhiên bỏ chạy.
"Anh Vương, tiếp theo chúng ta nên làm gì?"
Bao Chức phấn khích nói: "Đi theo anh thật là tuyệt, anh không biết thằng cháu đó ngông cuồng thế nào trước mặt em đâu, hôm nay coi như là hả được cơn tức!"
"Người trẻ tuổi bây giờ kiêu ngạo như vậy sao? Có chút thực lực là không biết trời cao đất rộng?"
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng nhàn nhạt vang lên, tràn ngập uy áp và sát khí mạnh mẽ.
Người nhà họ Cổ tới rồi!
Cổ Hách đi ở phía trước, khuôn mặt của Cổ Linh Linh khó coi, liên tục nháy mắt với Vương Bác Thần.
Ầm!
Mọi người đều sững sờ!
Nói không hợp ý là Vương Bác Thần liền giết người!
Không hề lưu tình, độc đoán đến vậy!