Hả?
Ninh Danh ngây người, cháu gái này là đầu óc thiếu dây sao?
Con mắt nào của cô thấy chúng tôi muốn đào mộ phần tổ tiên nhà cô chứ?
Vừa rồi còn khen cô đấy, nháy mắt đã hỏi câu hỏi thiếu não như vậy.
Hơn nữa, với thân phận của Thiên Chủ, còn phải đến đào mộ phần tổ tiên nhà cô?
“Hai vị.. đại hiệp, trong mộ phần tổ tiên nhà tôi thật sự không có gì quý giá, căn bản không có vật bồi táng, hai người nếu như muốn xả giận, vậy người nào nhà họ Cổ trêu chọc hai người, tôi mang hai người đi tìm người đó, hoàn toàn không cần phải làm như vậy.”
Cổ Linh Linh cẩn cẩn thận thận nói.
Ninh Danh: “…’
Chúng ta như thế này giống trộm mộ sao?
Ninh Danh không còn gì để nói: “Cô hiểu lầm rồi, tiên sinh nhà chúng tôi chỉ là đến nơi này ngắm cảnh thôi.”
Cổ Linh Linh thở phào nhẹ nhõm nói: “Chỉ cần không phải đào mộ phần tổ tiên của tôi là được rồi, nếu thưởng thức phong cảnh, tôi có thể dẫn đường cho hai người, một trăm dặm xung quanh đây đều là địa bàn nhà họ Cổ chúng tôi, tôi rất quen thuộc.”
Đúng lúc này, đột nhiên một trận gió lớn nổi lên, trong gió lớn mang theo một hơi thở tanh máu.
Sắc mặt Ninh Danh thay đổi, hơi thở Huyết Sát Chi Khí thật nồng, đây là có chuyện gì.
Ông ta che cho Cố Linh Linh ở sau người, cảnh giác nhìn xung quanh.
Cùng lúc đó, một giọng nói đột nhiên nổ vang: “Súc sinh, không biết điều!”
Ngay sau đó, một sức ép mạnh mẽ hơn nữa xuất hiện giữa hư không, một lúc lâu sau gió lớn tản đi, Huyết Sát Chi Khí tan ra, giống như là tất cả đều chưa từng xảy ra.
“Cô tên gì?”
Vương Bác Thần xoay người lại, có chút hứng thú nhìn Cổ Linh Linh.
Cổ Linh Linh căn bản không cảm nhận được nguy hiểm vừa rồi, cũng chỉ có cấp bậc cường giả như Ninh Danh, mới có thể cảm nhận được luồng Huyết Sát Chi Khí.
Tiếng quát chói tai vừa rồi, cũng chỉ có Ninh Danh nghe thấy được.
Ông ta hoảng sợ nhìn Vương Bác Thần.
Đây là thực lực của Thiên Chủ sao?
Luồng áp lực vừa rồi, lại làm ông ta có một cảm giác tim đập nhanh.
“Tôi là Cổ Linh Linh, chẳng lẽ hai người là khách của nhà họ Cổ, đến tham gia hôn lễ của tôi?”
Lúc nhắc đến hôn lễ, trong giọng nói Cổ Linh Linh mang đầy oán khí, rõ ràng cô ta vô cùng kháng cự hôn lễ của mình.
“Là anh cái tên lừa đảo kia?”
Đúng vào lúc này, Bao Chức lấy đi băng dính trên tay, mặt mũi bầm dập từ trên thùng xe nhảy xuống, lúc nhìn thấy Vương Bác Thần, lập tức oa oa kêu lớn.
“Được lắm, không ngờ lại đụng phải anh ở đây, tôi đang muốn tìm anh đây, thế mà anh lại tự dâng đến cửa. Nơi này chính là địa bàn của ông đây, tên lừa đảo, lần này xem anh chạy đi đâu.”
Bao Chức khẽ nói: “Linh Linh, đây chính là tên lừa đảo tôi nói với cô đấy, nhanh bắt anh ta lại.”
“Anh câm miệng.”
Cổ Linh Linh tức giận đạp Bao Chức một cước, thực lực hai người này mạnh mẽ, ngay cả cô ta cũng không dám trêu vào, tên tra nam này thế mà giật dây mình ra mặt, yên tâm cái gì!
“Tra nam, thì ra là anh trêu chọc hai vị đại hiệp này, nhanh chóng xin lỗi người ta.”
“Cái gì? Linh Linh cô có bệnh sao? Hai ta là một phe đấy, cô chính là cứu binh tôi gọi đến, cô thế mà về phe bọn họ không về phe tôi?”
Bao Chức cả giận nói: “Cổ Linh Linh, nếu cô không giúp tôi, đừng trách thiếu gia tôi không giúp cô đào hôn.”
Cổ Linh Linh đầu chảy vạch đen, vội vàng dùng băng dính đóng lại miệng của Bao Chức, lúng túng nói: “Hai người đừng quan tâm đến tên tra nam này, não anh ta có bệnh. Hai vị nếu như đến tham gia hôn lễ, xin hỏi xưng hô thế nào?”
Sắc mặt Cổ Linh Linh trắng bệch, nếu như đối phương bây giờ muốn đào mộ phần tổ tiên, cô ta căn bản không ngăn được.
Nên làm cái gì bây giờ?
Xem ra chỉ có thể dùng chiêu kia thôi!
Cổ Linh Linh cắn rắng đột nhiên bước lên ôm lấy đùi Vương Bác Thần, khóc chít chít nói: “Đại ca, cho lão tổ tông nhà chúng tôi một cơ hội đi, đừng đào mộ có được không?"