“Thanh Hà, xin lỗi, anh là thần chủ của nước R, anh chỉ có thể làm như thế. Bây giờ ván cờ sống rồi, không có ai có thể tổn thương được các em nữa.”
Hai mắt Vương Bác Thần đỏ hoe, nước mắt rơi đầy mặt.
Tất cả mọi chuyện ở thành phố Hà Châu đều là cái bẫy.
Mà cái bẫy này là dùng người thân của anh làm mồi nhử!
Chuyện này, trừ anh thì chỉ có ba người quốc chủ Hàn Đỉnh, Quách Đỉnh, Nguyễn Văn Việt biết rõ.
Đám cưới lúc đầu, thứ nhất là để bù đắp cho Triệu Thanh Hà, nhưng điều quan trọng nhất vẫn là vì bố trí bẫy, làm rối loạn tầm mắt của thế gia hào tộc.
Vào lúc này, Trần Quốc Vinh gọi điện tới.
“Bác Thần, bên phía nhà họ Cổ đưa thiệp mời cho cháu, bảo cháu tới tham gia đám cưới, thiệp mời đưa tới bên này rồi, Thanh Hà bảo ông gọi cho cháu.”
Vương Bác Thần cười khổ một tiếng, nói: “Ông cụ, cháu biết rồi. Bây giờ Thanh Hà ngay cả điện thoại cũng không muốn gọi cho cháu sao?"
Trần Quốc Vinh ở đầu dây bên kia thở dài, nói: “Chuyện đó đả kích quá lớn đối với Thanh Hà, ông cũng đã nói với nó, cháu là bị hãm hại, nhưng Thanh Hà không chấp nhận được chuyện cháu và Yên Nhiên xảy ra quan hệ. Còn một điều nữa là cho dù ông và mẹ cháu tin cháu bị hãm hại, nhưng không có bất cứ bằng chứng gì, bên phía cháu có tra được manh mối không? Yên Nhiên rốt cuộc bị làm sao?”
Vương Bác Thần lắc đầu nói: “Chỉ tra được một chút, nhưng không chắc chắn. Trần Yên Nhiên cũng bị lợi dụng, nhưng cô ta khả năng không biết.”
Một vài thứ anh không nói với ông cụ Trần, cũng là sợ ông cụ nhọc lòng quá độ.
“Ông tin cháu trong sạch, cháu yên tâm, bên phía Thanh Hà ông sẽ từ từ khuyên nó. Còn nữa, bên phía mẹ cháu, nó chỉ là quá lo lắng cho Thanh Hà, thật ra nó tin cháu bị hãm hại, chỉ cần hiểu lầm giữa cháu và Thanh Hà được giải trừ, bên phía nó không có vấn đề gì cả.”
Ông cụ Trần bất lực nói.
Vốn ông cụ Trần lo lắng vết máu trên ga giường là giả, vì vậy đưa Trần Yên Nhiên đi làm giám định, mà kết quả giám định là Trần Yên Nhiên đã không còn trinh nữa, là bị phá vào hôm đó.
Điều này càng thêm chắc chắn, Vương Bác Thần và Trần Yên Nhiên đã xảy ra quan hệ mang tính thực chất, đây cũng là chỗ khiến ông cụ Trần bất lực nhất.
“Ông cụ, ông đừng nhọc lòng nữa, chuyện này cháu sẽ xử lý.”
Vương Bác Thần an ủi một phen rồi cúp máy, nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng.
Bây giờ anh chỉ có thể lấy nhanh đánh nhanh, ngay cả thời gian đau buồn cũng không có.
“Nhà họ Cổ đưa thiệp mời tới, thú vị, lẽ nào đã phát hiện điều gì rồi sao?”
Vương Bác Thần nhíu mày suy nghĩ, anh biết một vài thông tin, đối với thế gia hào tộc mà nói không thể che giấu.
Đến bây giờ mới phản ứng được, đã coi như che giấu không tồi rồi.
Có điều không biết lần này nhà họ Cổ là thăm dò hay là đã chắc chắn rồi.
“Khả năng rất lớn chỉ là thăm dò, sự diệt vong của nhà họ Tống khiến Cổ Hách bắt đầu hoảng rồi, ông ta không thể nhanh như thế thì chắc chắn thân phận của mình, vậy nên bây giờ chỉ là suy đoán mới gửi thiệp mời cho mình.”
Vương Bác Thần cười lạnh lùng, bây giờ mới bắt đầu nghi ngờ, đã muộn rồi.
Bên phía nhà họ Tống đã xé ra một lỗ, mà Ninh Danh là cung phụng Võ Hoàng của nhà họ Cổ, ngay cả ông ta cũng là người của Thiên Tuyệt, bây giờ nhà họ Cổ mới bắt đầu suy đoán thân phận của anh, đã hết cơ hội rồi.
Vào hôm nay, Ninh Danh tìm tới cửa, nói toàn bộ bí mật của nhà họ Cổ mà ông ta nắm được cho Vương Bác Thần.
Còn lại thì xem động thủ như nào.
Thân phận của Ninh Danh, Vương Bác Thần quả thật không ngờ, đây là niềm vui bất ngờ.
Nếu quân cờ này dùng tốt, có thể đánh chết hoàn toàn nhà họ Cổ.
Tiếp theo thì xem nhà họ Cổ chọn như nào, nếu bọn họ bằng lòng phối hợp, vậy thì giữ lại.
Nếu còn muốn vì chút lợi ích kia, không màng mọi thứ, vậy thì tiêu diệt.
Vương Bác Thần gọi Ninh Danh tới, Ninh Danh có hơi dè dặt.
“Đi cùng tôi tới nhà họ Cổ tham gia đám cưới.”
Vương Bác Thần thích thú nhìn Ninh Danh, nếu bên phía Thiên Tuyệt có lực lượng lớn như này, không dùng quá tiếc.
Ninh Danh vội vàng nói: “Hoàn toàn nghe theo phân phó của Thiên chủ, thuộc hạ nhất định vạn chết không từ.”
Vương Bác Thần hài hước nói: “Ông không lo lắng, thân phận chủ của Thiên Tuyệt này của tôi là giả ư?”
“Đi thôi.”
Vương Bác Thần hờ hững nói.
Ninh Danh vội vàng đi theo đằng sau, ông ta hóa trang thành một người đàn ông trung niên, khí chất hoàn toàn trái với trước đó.
Ông ta tin, bản thân cho dù đứng ở trước mặt Cổ Hách, Cổ Hách cũng không nhận ra!