“Thầy Vương, qua thảo luận và nghiên cứu trong khoảng thời gian này của chúng tôi, rượu đó không có vấn đề gì. Chúng tôi suy đoán, nếu rượu đó không có vấn đề, rất có khả năng không phải sử dụng thuốc loại kích tình.”
Khoảng thời gian này, Hoa Mạnh Trường luôn cùng với đám người của điện Huyền Hồ, nghiên cứu Vương Bác Thần bị bỏ thuốc gì.
Thuốc mà ngay cả Vương Bác Thần cũng không phát giác, điều này đối với bọn họ mà nói là một khiêu chiến rất lớn.
“Không phải thuốc loại kích tình ư?”
Vương Bác Thần nhíu mày, anh rất chắc chắn mình xảy ra quan hệ với Trần Yên Nhiên, tuyệt đối là bị bỏ thuốc.
Điều mấu chốt nhất là với y thuật của anh, vậy mà không biết đó là thuốc gì, cho nên mới bảo Hoa Mạnh Trường và sáu đại thần y của điện Huyền Hồ cùng nhau nghiên cứu.
“Cũng không phải thuốc độc.”
Trong đôi mắt không có lòng trắng của Hồ Vụ toát ra một tia ngưng trọng.
Ngay cả mấy người bọn họ cũng không biết đối phương dùng thuốc gì, chuyện này rất nghiêm trọng.
Điều này cũng khiến bọn họ sinh ra lòng hiếu thắng.
Không khí ở bên cạnh Quỷ y Tả Sương cũng giống như bị đông cứng, những người khác cũng cách xa ông ta, quá rợn người rồi.
Ông ta u ám nói: “Tôi suy đoán, nếu không phải dùng thuốc, vậy rất có khả năng là khống chế ở mặt cảm xúc. Lão Cổ có thể sẽ có ý tưởng.”
Mọi người nhìn sang Cổ y Triệu Linh.
Triệu Linh há miệng, ông ta nín nửa ngày, nín tới đỏ mặt thì mới nhả ra hai chữ: “Có thể...”
Mọi người tiếp tục nhìn ông ta.
Đợi mấy phút thì Triệu Linh mới nói ra một từ khác: “Là...”
Mọi người đợi tới khó chịu, rất sốt ruột.
Vương Bác Thần lặng lẽ đưa điện thoại cho ông ta, nói: “Ông gõ chữ đi.”
Mọi người cùng nhau nói: “Đúng đúng đúng, ông gõ chữ đi.”
Triệu Linh: “...”
Dáng vẻ này của các người, tôi rất không có cảm giác trải nghiệm.
Triệu Linh lặng lẽ nhận lấy chiếc điện thoại, giống như đối đãi với kẻ địch, rất nhanh trên trán xuất hiện một lớp mồ hôi chi chít.
Vương Bác Thần liếc nhìn, được lắm, nửa tiếng đồng hồ không gõ ra được mười chữ, còn dùng hai ngón tay, ấn một cái sau đó nghĩ nửa ngày, rồi lại ấn, còn có không ít lần gõ sai chữ!
Điều mấu chốt nhất là ông ta vẫn đang sửa chữ gõ sai!
Thật là làm khó ông ta rồi!
Khấu Thanh thấy thế, suy nghĩ một lát thì đưa một tờ giấy và một cái bút qua.
Triệu Linh kích động đến đỏ cả hốc mắt, sau đó viết xoạt xoạt trên giấy.
“Vất vả cho ông rồi.”
Vương Bác Thần lặng lẽ vỗ vào vai của Triệu Linh, trên giấy viết: “Nếu không phải loại thuốc kích tình, vậy có thể là thuốc loại kích phát cảm xúc, tương tự tình cổ. Tôi nghe nói, trên đời có một loại thuốc gọi là thuốc tình, không phải luyện chế từ dược liệu, mà là thuốc luyện chế từ tình cổ, chuyên nhằm vào cảm xúc, có thể khơi dậy loại cảm xúc nào đó của con người, hiệu quả giống với thuốc gây ảo giác.”
“Thuốc luyện chế từ tình cổ?”
Vương Bác Thần bỗng hiểu ra, nếu anh trúng loại thuốc này, vậy thì có thể giải thích thông suốt rồi.
Chẳng trách anh không phát giác được dược tính, bởi vì căn bản không phải là thuốc!
“Nói như vậy, sau lưng Trần Yên Nhiên là có cao nhân, chẳng trách ký ức của cô ta cũng sẽ bị người ta xóa đi. Là bà Ngô hay là ai?”
Vương Bác Thần rơi vào trầm tư.
Anh từng tiếp xúc với bà Ngô, tuy lúc đó đối phương không dùng diện mạo thật, nhưng thực lực của đối phương không đạt tới mức độ có thể xóa được ý ức của một người.
Giang Thành vừa muốn lên tiếng, Bùi Đăng Khoa bước lên một bước chặn ở trước mặt Giang Thành, nói: “Thầy Vương, vậy chúng ta chỉ cần điều tra, có những cổ y nào có thể sở hữu loại thủ đoạn luyện chế tình cổ thành thuốc tình, loại thủ đoạn này không phải là thứ mà người bình thường có thể sở hữu. Lão Cổ, ông có thể không?”
Cổ y Triệu Linh ngại ngùng lắc đầu.
Bùi Đăng Khoa phất tay áo, hừ lạnh nói: “Phế vật, ông nghiên cứu cổ y nhiều năm như thế, cái này cũng không biết.”
Triệu Linh tức đến mức nói không thành lời, ông ta viết xoạt xoạt trên giấy nói: “Nếu không có tôi, ông ngay cả thuốc tình cũng không biết, ông còn dám nói tôi?”
“Được rồi, đừng cãi nhau nữa.”
Hoa Mạnh Trường đau đầu ngăn lại, nói: “Thầy Vương, ở trong y giới thế tục, nếu ngay cả lão Triệu cũng không luyện chế ra được, vậy thì không ai có thể làm được. Chỉ còn phạm vi còn lại, loại y sư cấp bậc như này, chắc chắn tồn tại ở trong thế gia hào tộc.”
Giang Thành đẩy Bùi Đăng Khoa chắn ở trước mặt ông ta ra, nói: “Thầy Vương, tôi cũng cảm thấy như vậy.”
Bà Ngô đó rốt cuộc có thân phận gì, mục đích người đó đối phó anh lại là gì?
Thủ đoạn thật sự vô cùng độc ác.
Lúc này, Bùi Đăng Khoa ỏn ẻn như cô gái, nói: “Thầy Vương, cái đó, đệ tử ở phương diện luyện thuốc còn có một vài thứ nghĩ không thông, ví dụ như ngài làm sao khống chế được thời gian phong lò?”
Thấy mấy người khác cũng vươn dài cổ, mở mắt nhìn mình, Vương Bác Thần mỉm cười, móc ra một tờ giấy từ trong túi, nói: “Đây là một bản công pháp tu luyện tinh thần lực, vốn là chuẩn bị cho các người. Luyện thuốc cần tinh thần lực rất mạnh để khống chế. Có thể tu luyện thành công không, xem tạo hóa của các người.”