"Ông hai, ông Thắng, các người đừng không nói lời nào nha, thời điểm mấy người bảo chúng tôi ủng hộ mấy người, chúng ta ngay cả mặt mũi của lão gia chủ cũng không nể, cũng không phải là muốn đi theo mấy người sống cuộc sống tốt hơn sao? Hiện tại tập đoàn đều bị niêm phong, mấy người liền câm điếc? Khí thế nhằm vào lão gia chủ lúc ấy đâu mất rồi?"
"Còn có Tam phòng, ông ba có phải đã trốn đi rồi hay không? Mấy người có phải đã sớm biết sẽ phát sinh chuyện như vậy hay không, chỉ là mượn chuyện của Triệu Thanh Hà để đoạt quyền? Lừa chúng tôi chơi, phải không? Coi chúng ta đều là kẻ ngốc sao?"
"Hừ, tôi thấy Triệu Thanh Hà gặp chuyện không may chính do mấy người một tay bày ra, nói không chừng chính là mấy người và nhà họ Tống cấu kết tốt! Nếu không sao Triệu Thanh Hà lại đi trêu chọc Tống Nguyên Lễ? Tôi thấy đứa nhỏ Triệu Thanh Hà kia rất hiểu chuyện, chính là bị mấy người ức hiếp."
Mọi người anh một câu tôi một câu, vô cùng bất mãn.
Trần Quốc Vĩ không nói một lời, hiện tại chỉ có thể chờ Trần Vinh đến.
"Trần Vinh sao còn chưa tới? Ông ta không biết đã xảy ra chuyện gì sao? Lại đi thúc giục một chút!"
Trần Hoa Thanh phân phó.
Lúc Trần Vinh làm gia chủ còn tích cực hơn bất cứ ai, hiện tại xảy ra chuyện lại không muốn ra mặt, làm gì có chuyện tốt như vậy.
Để cho ông ta làm gia chủ, không phải là vì để cho ông ta gánh vác sao?
Không bao lâu, người làm trở lại, thấp giọng nói: "Gia chủ không có ở đây, cửa phòng bị khóa. Có người nhìn thấy gia chủ lái xe đi ra ngoài, hình như bộ dáng rất gấp gáp......"
Không đợi nói xong, trong lòng Trần Hoa Thanh lộp bộp một chút.
Không ổn, tên Trần Vinh ngu xuẩn kia chạy trốn rồi!
Đáng chết!
Con chó kia lại có thể chạy trốn vào lúc này!
Con mẹ nó…
Trần Hoa Thanh tức giận đến gần chết, đành phải đem chuyện Trần Vinh chạy trốn nói cho Trần Quốc Vĩ và Trần Thắng.
“Cái gì?”
Trần Quốc Vĩ lập tức đứng lên, cái tên Trần Vinh kia chạy trốn rồi sao?
Ông ta lại chạy trốn vào thời điểm này?
Ngay cả chút gan đảm đương cũng không có?
Cái đồ ngu này!
Đồng đội heo!
Vốn chỉ cần gia chủ đứng ra, chuyện này có thể giải quyết xong. Nhưng tên khốn kiếp kia lại chạy trốn, lần này hoàn toàn bán đứng bọn họ!
Trần Vinh là gia chủ do mấy nguyên lão bọn họ đẩy lên, hiện tại chạy trốn, tất cả trách nhiệm rơi vào trên người bọn họ!
Sớm biết ông ta ngay cả chút đảm đương này cũng không có, lúc trước cần gì phải chọn ông ta!
Đây thật đúng là tự bê đá đập vào chân mình!
“Khốn nạn.”
Trần Quốc Vĩ nhìn về phía Trần Thắng, chỉ thấy trên khuôn mặt già nua của Trần Thắng vẫn mang theo nụ cười muốn ăn đòn, ông ta thật muốn tiến lên một quyền đánh tới.
“Mọi người im lặng chút đi.”
Trần Quốc Vĩ hít một hơi thật sâu, biết bây giờ ông ta phải đứng ra.
Trần Thắng là đại biểu chi họ, người trong tộc sẽ không tin phục. Hơn nữa loại cáo già như Trần Thắng, ông ta cũng tuyệt sẽ không đứng ra.
Vốn còn có một người cõng nồi chính là Trần Quốc Cường, nhưng bây giờ không biết Trần Quốc Cường đi nơi nào, thậm chí ngay cả Trần Quốc Cường có phải cũng bị bắt lên hay không cũng không biết!
“Tôi tuyên bố trước một việc, gia chủ Trần Vinh không có trách nhiệm, lâm trận bỏ chạy, từ giờ trở đi Trần Vinh không còn là gia chủ nữa.”
“Lần này xảy ra chuyện lớn như vậy, Nhị phòng chúng ta gánh chịu một phần trách nhiệm, nguyện ý giao ra 10% cổ phần của Nhị phòng.”
"Cuối cùng, theo tôi được biết, Tam phòng bên kia, gần đây ông ba và nhà họ Tống đi lại rất gần, tôi là do bị ông ba mê hoặc, mới tin lời nói của Trần Vinh, làm ra chuyện hồ đồ như vậy. Tôi đã già rồi, không theo kịp thời đại, để trừng phạt, tôi rời khỏi hội nguyên lão gia tộc, không còn đảm nhiệm nguyên lão nữa."
Trần Quốc Vĩ nói xong, áy náy cúi đầu với các người trong tộc.
Con trai Trần Hoa Thanh của ông ta vội vàng xin lỗi: "Lần này Nhị phòng chúng tôi đích xác là nhìn lầm người, bị Tam phòng và Trần Vinh lừa. Hiện tại nhà họ Tống gặp chuyện không may, Tam phòng và Trần Vinh chạy trốn, nói rõ bọn họ chột dạ. Nhưng Nhị phòng chúng tôi không trốn tránh sai lầm của mình, nguyện ý gánh chịu trách nhiệm, tôi ủng hộ quyết định của ba tôi."
Thật sự là một đôi ba con hồ ly!
Khỉ thành tinh, khỉ thành tinh!
Ở đây diễn kịch cho mọi người xem.
Nói so với hát còn dễ nghe hơn, nhìn như gánh vác trách nhiệm, nhưng trên thực tế tất cả trách nhiệm đều ném cho Tam phòng và Trần Vinh, dù sao Trần Quốc Cường và Trần Vinh không có ở đây, cũng không ai phản bác.
“Cái gì?”
Người nhà họ Trần vẻ mặt ngơ ngác!
Tập đoàn Tống thị biến thành của Triệu Thanh Hà?
Đùa gì thế!