“Trần Quốc Cường, Ông làm cái gì vậy!!!”
Trần Ngọc phẫn nộ nhìn Trần Quốc Cường, bà ta thật không ngờ, Trần Quốc Cường lại động thủ nhanh như vậy.
Trần Bằng Trình bị phế là gieo gió gặt bão!
Hiện tại Trần Quốc Cường lại không biết hối cải, ngược lại đến báo thù, muốn đưa bà và Dao Dao giao cho nhà họ Tống.
"Ông dám động một ngón tay của Dao Dao, Vương Bác Thần sẽ không bỏ qua cho ông! Trần Quốc Cường, tôi khuyên ông dừng cương trước bờ vực, còn có cơ hội sống sót!"
“Câm miệng!”
Trần Quốc Cường tát một cái lên mặt Trần Ngọc, nhe răng cười nói: "Một Vương Bác Thần, tôi cũng không tin cậu ta còn có thể lật trời! Đắc tội nhà họ Tống, là các người muốn chết! Còn dám đánh tôi, phế cháu của tôi, thật cho rằng tôi dễ chọc sao? Vương Bác Thần có thể đánh thì như thế nào? Đối mặt với nhà họ Tống, cậu ta cùng lắm chỉ là một con kiến hôi, nhà họ Tống muốn giẫm chết như thế nào thì giẫm chết như thế đó! Bịt miệng bà ta lại."
Trần Ngọc và Dao Dao bị người ta dùng băng dán bịt miệng, nói không ra lời.
Xe của nhà họ Tống đang chờ ở bên ngoài, Trần Quốc Cường vì trả thù Vương Bác Thần, âm thầm cấu kết nhà họ Tống, muốn dùng Trần Ngọc và Dao Dao để uy hiếp Vương Bác Thần.
Chỉ tiếc Triệu Thanh Hà không có tới, tránh thoát một kiếp.
Nhưng mà cũng không sao, ông ta đã phái người đến Hà Châu để bắt Triệu Thanh Hà.
Chỉ cần giao ba người bọn họ cho nhà họ Tống, giết chết Vương Bác Thần, với sự giúp đỡ của nhà họ Tống, tam phòng bọn họ đến cuối cũng sẽ nắm được hết toàn nhà họ Trần.
Đến lúc đó, lại mượn tay nhà họ Tống, trừ khử Trần Quốc Vinh và Trần Vinh, lúc này nhà họ Trần sẽ không còn người phản đối tam phòng nữa.
Trần Quốc Cường lập ra một bản kế hoạch như ý, ông ta đang chờ một cơ hội như vậy.
“Đưa bọn họ lên xe.”
Trần Quốc Cường ra lệnh, hai gã đàn ông lập tức đưa Trần Ngọc cùng Dao Dao nhét vào trong một chiếc xe.
Rồi sau đó, Trần Quốc Cường chạy chậm về phía chiếc xe đầu tiên, gõ gõ cửa sổ xe, cười nói: "Ông Tống, mẹ vợ và con gái của Vương Bác Thần đã bị bắt, ngài mang về là được. Triệu Thanh Hà cũng rất nhanh sẽ được đưa đến nhà họ Tống..."
Đột nhiên, Trần Quốc Cường ngây ngẩn cả người, những lời còn lại cứng rắn nghẹn ở trong cổ họng.
“Sao lại là mày?”
Sắc mặt Trần Quốc Cường thay đổi, người trong xe không phải Tống nhị gia, mà là Vương Bác Thần!
“Rất bất ngờ sao?”
Vương Bác Thần bình tĩnh nhìn Trần Quốc Cường, đối với những người này, ngay cả phẫn nộ anh cũng lười phẫn nộ.
Trần Quốc Cường ý thức được cái gì, Vương Bác Thần ngồi ở chỗ này, Tống nhị gia kia nhất định là đã xảy ra chuyện.
Vương Bác Thần sẽ không bỏ qua cho ông ta!
Trần Quốc Cường vội vàng xoay người bỏ chạy, lại bị Tư Lam một cước đạp ngã xuống đất: "Ăn cây táo rào cây sung, đợi lát nữa tính sổ với ông, trói lại!"
Hai ảnh vệ lập tức trói Trần Quốc Cường lại, nhét vào trong xe.
“Vương Bác Thần, tao cảnh cáo mày thả tao ra, tao là trưởng bối của mày, mày dám đối đầu với tao như vậy, mày sẽ bị trời phạt! Mày với nhà họ Tống là kẻ thù, sẽ không có kết cục tốt! Hiện tại thả tao, tao có thể hướng nhà họ Tống cầu tình, giữ lại cho mày một mạng!"
Trần Quốc Cường ngoài mạnh trong yếu kêu lên.
“Câm miệng!”
Vương Bác Thần tát một bạt tai lên mặt ông ta, ánh mắt lạnh như băng làm Trần Quốc Cường sợ tới mức lời nói còn lại nuốt trở về.
“Tư Lam, đưa mẹ tôi và Dao Dao về Hà Châu, cũng đưa ông cụ Trần qua đó.”
Vương Bác Thần giao phó.
“Vâng.”
Tư Lam ở trên xe phía sau cởi trói cho Trần Ngọc và Dao Dao, nói: "Dì, Dao Dao, con đưa hai người về Hà Châu trước, cô Thanh Hà ở bên kia chờ hai người."
Trần Ngọc nói: “Thư ký Tư, cậu ta và chúng tôi đã không còn bất kỳ mối quan hệ nào, đừng nhắc người này nữa.”
Tư Lam bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là không nói chuyện này nữa.
Chờ bà ta đi vào, Nhạc Ẩn Long mang theo thi thể của ông Chu xuất hiện, nói: “Anh Vương, chúng ta bây giờ đi tới nhà họ Tống sao?"
Vương Bác Thần cười lạnh nói: "Lại để cho đám chó nhà họ Trần kia chờ mong một chút, đưa tin ra đi, nói tôi đã bị nhà họ Tống bắt đi."