Ba gã nguyên lão nhìn thấy thứ này, theo bản năng nuốt nước miếng, trong ánh mắt toát ra tia sáng kỳ dị.
Cuối cùng cũng lấy được cổ phần của ông lớn rồi!
Từ giờ trở đi, bọ họ mới thật sự nắm được toàn bộ nhà họ Trần!
“Ba, ba làm cái gì vậy!!”
Trần Vinh lập tức cả người lạnh lẽo, những thứ này vốn đều là của ông ta, không nghĩ tới ông ta thành gia chủ của nhà họ Trần, ngược lại khiến ba đem những thứ này giao cho gia tộc!
Cứ như vậy, còn có phần của ông ta thì sao? Cho dù có thể lấy được một chút, đó mới là bao nhiêu?
"Tao không có đứa con ngu xuẩn như mày, sau này mày cũng không còn là con tao nữa! Sau này cho dù tao chết, cũng không cần mày đến đưa tiễn."
Trần Quốc Vinh đối với Trần Vinh thất vọng cực độ, ngay cả lời tuyệt tình như vậy cũng nói ra.
Trần Vinh ngạc nhiên, ông ta không nghĩ tới chuyện lần này lại có hậu quả nghiêm trọng như vậy, đối với ông ta mà nói, lấy được vị trí gia chủ và chủ tịch tập đoàn Trần thị, mặc dù là thứ mà ông ta tha thiết ước mơ, nhưng còn kém xa những thứ mà ba ông ta vừa giao ra.
Ông ta nghi ngờ có phải mình đã làm sai rồi hay không.
Trần Quốc Cường mặt mày hồng hào, thúc giục Trần Vinh nói: "Gia chủ, cũng không có gì để thảo luận, cậu cứ trực tiếp hạ lệnh, đoạn tuyệt hết tất cả quan hệ với cả nhà Triệu Thanh Hà, cho nhà họ Tống bên kia một câu trả lời thỏa đáng."
Trần Quốc Vĩ và Trần Thắng cũng không có ý kiến gì.
“Có phải quá qua loa hay không, dù sao...”
Trần Vinh còn chưa dứt lời, ông ta đang ám chỉ, cổ phần của ba chỉ có thể do ông ta kế thừa.
Ba nguyên lão lớn liếc mắt một cái đã nhìn thấu ý nghĩ của ông ta, Trần Quốc Vĩ cười lạnh nói: "Nếu ngay cả điểm quyết đoán này cậu cũng không có, vậy thì đổi một gia chủ khác, nhà họ Trần chúng ta không cần hạng người vô tri, không nuôi người vô dụng!"
Trần Vinh tức giận đến nghiến răng, ông ta không nghĩ tới nhanh như vậy, ba lão già kia đã qua cầu rút ván, hoàn toàn không để gia chủ ông ta vào mắt!
Thật đáng chết!
Hiện tại hoàn toàn thành con rối!
Lão già, mấy người cứ chờ đó cho tôi, sẽ có lúc mấy người sẽ khóc!
“Được, vậy bây giờ tôi tuyên bố, cả nhà Triệu Thanh Hà, từ giờ trở đi không có bất cứ quan hệ gì với nhà họ Trần, nhà họ Trần sẽ không can thiệp bất cứ chuyện gì mà nhà họ Tống làm với Triệu Thanh Hà.”
Trần Vinh nói xong, phất tay áo rời đi, sắc mặt khó coi tới cực điểm.
Ba vị nguyên lão lại không thèm để ý chút nào, bọn họ có thể đẩy Trần Vinh lên, là có thể đổi một người khác đẩy lên.
Trái phải cũng chỉ là một con rối, không nghe lời thì đổi người.
“Vậy tôi đi trước đây.”
Trần Quốc Cường vội vàng rời đi, ông ta và nhà họ Tống đã sớm liên lạc xong, kế tiếp là thời điểm động thủ.
“Ông Chu, ngài xem bây giờ động thủ hay là chờ một chút?”
Về đến nhà, một ông lão tinh thần sáng quắc đang uống trà, Trần Quốc Cường vội vàng bước nhanh tới, cung kính hỏi.
Đây chính là cường giả võ vương của nhà họ Tống bên kia, tồn tại còn mạnh hơn cả Trần Thạch!
Cả Ma Đô cũng không có một người mạnh như vậy!
Ông Chu, chính là một trong hai vị cường giả võ vương mà nhà họ Cổ phái tới, âm thầm đến nhà họ Trần, chính là vì bắt người nhà của Vương Bác Thần.
Ông Chu thần sắc nhàn nhã nói: "Vậy tạm thời mặc kệ anh ta, có lẽ là cường giả Vương Bác Thần quen biết trong quân. Ông đi dẫn người, dụ dỗ mẹ vợ và con gái của Vương Bác Thần ra ngoài, giao cho nhà họ Tống."
Trong mắt Trần Quốc Cường hiện lên tia hung ác, lúc này đây, ông ta muốn cho Vương Bác Thần chết không có chỗ chôn!
Giờ phút này, Vương Bác Thần nhận được tin tức của Nhạc Ẩn Long: "Thần chủ, Trần Quốc Cường muốn động thủ, vị võ vương ông Chu của nhà họ Cổ kia, hiện tại đang ở nhà họ Trần, có muốn động thủ hay không?"
Vương Bác Thần đằng đằng sát khí nói: "Tôi muốn cái đầu của Ông Chu kia, Trần Quốc Cường bên kia chờ ông ta động thủ hẵng ra tay."