“Tiểu Ngọc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Trần Quốc Vinh đau đớn tột cùng hỏi.
Vất vả lắm ông ta mới nhìn thấy hy vọng cho nhà họ Trần, vất vả lắm cả nhà con gái mới trở lại gia tộc, nhưng giờ lại xảy ra chuyện thế này.
Cô cháu nội mà ông ta thương nhất lại lên giường với chồng của đứa cháu ngoại mà ông ấy yêu nhất, giờ ông ấy thật sự không biết phải làm gì nữa.
“Ba, ba đừng hỏi mà, chuyện đó… hầy, Thanh Hà đã muốn ly hôn với Bác Thần rồi!”
Trần Ngọc khổ sở trả lời.
Nói thật, bà đã quen với sự hiện diện của Vương Bác Thần trong cái nhà này, đã xem Vương Bác Thần là con trai mình từ lâu.
Tuy lúc Vương Bác Thần mới quay về, bà từng mắng mỏ, nhục nhã, cũng từng đánh anh mấy lần, nhưng dần dà, bà đã chấp nhận Vương Bác Thần, đối xử với anh như con trai ruột của mình.
Thế mà bây giờ lại xảy ra chuyện như vậy, tuy Vương Bác Thần và Trần Yên Nhiên xảy ra quan hệ trong lúc cả hai đều mơ màng hồ đồ, nhưng tất cả đã xảy ra thật, và nó cũng tạo nên vết thương lòng sâu sắc cho con gái của bà, bà không thể tha thứ cho Vương Bác Thần được.
“Yên Nhiên, cháu quỳ xuống, giải thích đầu đuôi cho ông!!”
Trần Quốc Vinh thống khổ nói.
Trần Yên Nhiên vội vàng quỳ xuống, vừa khóc vừa kể: “Bác ơi, cháu xin lỗi, cháu, cháu… là lỗi của cháu, cháu không nên uống say, không nên mượn rượu làm càn bắt anh rể uống rượu, cháu xin lỗi, xin lỗi. Cháu sẽ đi khỏi đây, mọi người đừng đuổi anh rể đi.”
Những lời này của Trần Yên Nhiên vô cùng khéo léo, cô ta đổ hết trách nhiệm lên đầu mình, nhưng khi lọt vào tai người khác sẽ thành cô ta đang bảo vệ cho Vương Bác Thần.
Đồng thời cũng đổ mọi tội lỗi sang cho việc say rượu, như vậy sẽ khiến đám người Trần Ngọc tưởng rằng hai người vì say quá mà đánh mất lý trí chứ không phải do cô ta hãm hại Vương Bác Thần.
Như thế, Trần Ngọc và Triệu Thanh Hà cũng sẽ không tha thứ Vương Bác Thần.
Đàn ông ấy mà, say tới mất lý trí là chuyện rất bình thường. Huống hồ chi nếu uống say thật, liệu anh còn sức lực để nghĩ tới chuyện đó không?
Cách nói này của cô ta còn có tác dụng ám thị tâm lý, dẫn dắt sao cho Trần Ngọc và Triệu Thanh Hà sẽ vô thức tưởng rằng Vương Bác Thần đã có ý định này từ lâu.
Trần Yên Nhiên khóc đến trông là thương, cô ta cúi gục đầu xuống, nhưng sâu trong đáy mắt lại thoáng hiện vẻ độc ác và giả tạo.
Những lời này đều do bà Ngô dạy cô ta từ trước, cô ta cũng đã diễn tập vô số lần.
Cộng thêm lúc này, tâm trạng của Trần Quốc Vinh và Trần Ngọc đang rối bời nên căn bản là chẳng thể nhận ra cô ta giả vờ.
Hơn nữa, xảy ra chuyện lớn thế này, sao Trần Ngọc và Triệu Thanh Hà có thể giữ vững lý trí cơ chứ? Bọn họ đã bị cảm xúc lấn át hết rồi.
Nghĩ vậy, Trần Yên Nhiên hít sâu một hơi, cô ta không biết rốt cuộc bà Ngô kia là ai, nhưng thủ đoạn của bà ta thật khiến Trần Yên Nhiên cảm thấy rợn cả tóc gáy.
Cô ta phải rời khỏi nước R ngay, bằng không e là bà Ngô sẽ giết cô ta diệt khẩu mất.
“Cháu đứng dậy đi, nếu tên súc sinh Vương Bác Thần không có suy nghĩ đó, dù cậu ta thật sự say đến mất ý thức cũng sẽ không xảy ra chuyện này. Bác đúng là bị mù nên mới nhìn lầm người, để rồi dẫn sói vào nhà!”
Trần Ngọc uất hận trách mắng.
Bà đã mất đi người chồng của mình, giờ đây, con gái và cháu gái chính là mạng sống của bà.
Vất vả lắm bà mới chấp nhận Vương Bác Thần, đối xử với anh như chính con trai ruột của mình. bà cho rằng những ngày tháng kia cuối cùng cũng kết thúc, giờ lại xảy ra chuyện thế này!
Hy vọng dành cho Vương Bác Thần trong lòng Trần Ngọc đã vỡ nát hoàn toàn.
Giờ đây bà ta vô cùng căm ghét Vương Bác Thần.
“Bác, chuyện lần này thật sự chỉ là ngoài ý muốn, mọi người đừng trách anh rể, đều là lỗi của cháu. Cháu sẽ rời khỏi đây xem như chuộc tội, anh rể vô tội.”
Trần Yên Nhiên giả vờ đáng thương nói, giọng điệu vô cùng thành khẩn.
Đợi Trần Yên Nhiên đi rồi, Trần Quốc Vinh hỏi thử: “Tiểu Ngọc, con tỉnh táo lại đi, ba cảm thấy đứa bé Bác Thần đó không phải loại người này đây, có khi nào nó bị người khác bỏ thuốc không?”
“Ba, ba đừng nói giúp cho tên súc sinh kia nữa, Yên Nhiên về nhà trong tình trạng say xỉn, trong nhà lại chỉ có mình hai người họ, cả ngày hôm nay thằng đó lại ở suốt trong nhà không ra ngoài, ai bỏ thuốc cho được? Chẳng lẽ là Yên Nhiên tự bỏ thuốc mình sao? Nhưng dù Yên Nhiên bỏ thuốc thật, chẳng lẽ chuyện nó lên giường với Yên Nhiên không phải là thật sao?”
Nói đến đây, nước mắt của Trần Ngọc lại rớt xuống.
Lúc trước bà ôm bao nhiêu hy vọng với Vương Bác Thần thì bây giờ lại thất vọng bấy nhiêu.