“Đã xảy ra chuyện gì? Sao vậy?”
Trần Ngọc từ bên ngoài vội vàng đi vào, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, bà ta lập tức sững sờ.
Vương Bác Thần và Trần Yên Nhiên khỏa thân ở trên giường, Triệu Thanh Hà khóc đến mức mắt vừa sưng vừa đỏ, tuyệt vọng ngồi xổm, ôm lấy hai chân.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!!”
Trần Ngọc tức đến phát điên rồi, bà ta không thể ngờ được, Vương Bác Thần và Trần Yên Nhiên lại làm ra chuyện này.
“Mẹ, đây chỉ là hiểu nhầm, con thật sự không biết gì cả, Trần Yên Nhiên lấy cớ xin lỗi con, bắt con uống hai ly rượu, sau khi con uống xong hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, đến khi con tỉnh lại đã thành ra như thế này.”
Bây giờ, Vương Bác Thần chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào mẹ vợ, anh hi vọng mẹ vợ có thể giữ được sự tỉnh táo, nghe anh giải thích.
Trần Yên Nhiên không quan tâm đến việc mình còn đang khỏa thân, quỳ trước mặt Trần Ngọc, khóc nức nở nói: “Cô ơi, đều là lỗi của cháu, cháu không nên uống rượu say, không nên ép anh rể uống rượu, đều là lỗi của cháu. Cô ơi, cô giết cháu đi, cháu có lỗi với chị của cháu, tất cả chuyện này đều không liên quan đến anh rể, cháu không trách anh ấy.”
“Hai người im hết đi!”
Trần Ngọc tức điên người, cho Vương Bác Thần và Trần Yên Nhiên mỗi người một cái tát: “Súc sinh, hai đồ súc sinh này! Trần Yên Nhiên, chúng tôi tin tưởng cô như vậy, tha thứ cho tất cả những chuyện trước đây cô đã làm, cô đối xử với con gái tôi như vậy sao? Cô có còn lương tâm không?”
“Vương Bác Thần, cậu làm tổn thương con gái tôi sâu đậm như vậy, con bé vẫn không quan tâm mà đợi cậu trở về, vì cậu mà đã phải trả giá rất nhiều, lẽ nào cậu không biết sao? Bây giờ cậu làm ra chuyện xấu hổ này, cậu còn xứng với con gái của tôi không? Tôi thật sự bị mù, mới lựa chọn tin tưởng cái thứ lòng lang dạ sói như cậu, cậu đối xử với con gái của tôi như vậy sao!!”
Vương Bác Thần lòng đau như cắt, xảy ra chuyện này, anh cũng không thể giải thích.
Cho dù giải thích, tất cả đều là sự thật, không có ai tin tưởng.
“Cô, cô đừng trách anh rể, đều là lỗi của cháu, đều tại cháu uống say mới tạo ra sai lầm lớn như thế này. Cô, cô giết cháu đi, cháu tình nguyện lấy cái chết để đền tội, cháu là đồ đàn bà đê tiện, nếu như không phải do cháu, anh rể cũng không....”
Trần Yên Nhiên vẫn chưa nói xong, Trần Ngọc đã tức giận nói: “Câm miệng! Hai người đều không phải thứ tốt đẹp gì! Trần Yên Nhiên, cô cút đi cho tôi, tôi không có đứa cháu gái không biết xấu hổ như cô!”
“Cô, cháu...”
“Cút!!”
Trong sự gào thét của Trần Ngọc, Trần Yên Nhiên mặc quần áo, khóc nức nở chạy đi.
Trong phòng ngủ chỉ còn lại ba người.
“Vương Bác Thần, cậu còn gì để nói.”
Trần Ngọc mắt đỏ hoe, tức đến mức run rẩy.
“Mẹ, chuyện này là Trần Yên Nhiên hãm hại con.”
Vương Bác Thần nghiến răng nói.
Chắc chắn hai ly rượu kia có vấn đề, nhưng anh không cảm nhận được bên trong đó bỏ thuốc gì, nhưng chuyện xảy ra như thế này, chắc chắn hai ly rượu kia có vấn đề.
“Cho dù cậu bị hãm hại, lẽ nào chuyện chưa xảy ra sao? Lẽ nào cậu vẫn chưa ngủ với cô ta? Trần Yên Nhiên là gái còn trinh, lẽ nào cô ta muốn dùng sự trong trắng của mình hãm hại cậu sao?”
Vệt máu trên giường đã nói rõ tất cả.
Bây giờ nói gì cũng vô dụng.
Triệu Thanh Hà đứng vậy, nhìn vệt máu đỏ tươi trên giường, nước mắt của cô lại không ngừng rơi xuống, ánh mắt l từ đấu tranh biến thành tuyệt vọng, cuối cùng lại biến thành tro tàn.
Cô nhìn Vương Bác Thần, giọng nói vô cùng bi thương.
“Vương Bác Thần, ly hôn đi!”