"Mẹ nó! Mẹ nó! Mẹ nó! Vương Bác Thần chết tiệt, thằng tạp chủng, mày dám đánh gãy chân cháu tao, giờ lại hại cháu tao không có ai dám chữa trị, thù này đã lớn lắm rồi, tao với mày không chết không thôi!!"
Trở lại nhà họ Trần, Trần Quốc Cường không đi tìm Vương Bác Thần, ở trong phòng giận giữ không thôi, tức đến nỗi ông ta đập cả bàn ghế!
Tất cả đồ vật bày trí trong phòng, đều bị ném bùm bụp, vẫn không thể nào nguôi giận.
Thù này, ông ta nhất định phải báo!
Trần Quốc Cường là kẻ bụng dạ hẹp hòi, không hề nói quá, ngày thường ai uống của ông ta một ngụm nước, ông ta đều phải đòi lại, hiện tại chẳng những ông ta bị Vương Bác Thần tát trước mặt mọi người, ngay cả chân của cháu trai ông ta cũng bị đánh gãy, còn không có ai dám điều trị, cục tức này nghẹn trong lòng có thể khiến ông ta nghẹn chết!
"Mẹ nó, nếu không phải thằng tạp chủng mày đắc tội với nhà họ Tống, nhà họ Tống sao có thể gây áp lực, dẫn tới không có ai dám chữa chân cho cháu tao chứ! Chờ đấy, ông đây muốn cho cả nhà các người sống không bằng chết!"
Trần Quốc Cường bình tĩnh lại, thực lực của Vương Bác Thần không tầm thường, người bình thường căn bản không thể đánh lại, đi thì cũng chỉ rõ ràng rành là chịu chết.
Ông ta cần phải có một giải pháp, khiến cả nhà Vương Bác Thần đều phải chết!
"Hừ, tao sẽ ra tay từ con gái và vợ mày, cậu Tống chết rồi. chắc chắn nhà họ Tống sẽ cảm thấy hứng thú, tao muốn cho cả nhà mày phải chết."
Trịnh Quốc Cường ác độc cười, trong đầu dần hình thành một kế hoạch.
Ông ta lập tức liên hệ với nhà họ Tống bên kia.
Cùng lúc đó, nhà họ Tống.
Tống Nguyên Lễ bị Nhạc Ẩn Long chém rơi đầu trước toàn thể nhà họ Tống.
Toàn bộ nhà họ Tống đều điên rồi.
Khi đầu của Tống Nguyên Lễ lộc cộc lăn đến dưới chân gia chủ nhà họ Tống Tống Tử Lâm, Tống Tử Lâm ngất luôn tại chỗ, lập tức gọi bác sẽ đến, cứu chữa suốt cả buổi tối, Tống Tử Lâm mới tỉnh lại.
"Con của ba, con chết thật thảm, ba nhất định sẽ báo thù cho con, cho dù có tiêu sạch tài sản của nhà họ Tống, ba cũng nhất định sẽ báo thù rửa hận cho con!"
Sắc mặt Tống Tử Lâm tái nhợt, hai mắt ảm đạm không ánh sáng, chỉ có lúc này, trong mắt mới ngập tràn sát ý và hận ý.
Ông ta chỉ có một người con trai duy nhất là Tống Nguyên Lễ, nên cực kỳ cưng chiều, chiều từ nhỏ đến lớn.
Ông ta biết con trai mình háo sắc, làm một vài chuyện khiến người ta căm ghét, nhưng ông ta cũng không để ý.
Đàn bà sao, chơi thì cứ chơi, với thực lực của nhà họ Tống bọn họ, muốn dập xuống thì cực kỳ đơn giản.
Khi biết Tống Nguyên Lễ muốn niêm phong công ty trên danh nghĩa của Triệu Thanh Hà, Tống Tử Lâm cũng chẳng thèm để ý chút nào, cũng bảo những người đó cứ dốc hết sức mà làm.
Chỉ là một nhà họ Trần mà thôi, cho dù có bị niêm phong thì cũng có thể làm gì nhà họ Tống bọn họ.
Nếu không có sự đồng ý của Tống Tử Lâm, thì chỉ một cuộc điện thoại của Tống Nguyên Lễ căn bản không thể niêm phong tập đoàn Trần thị và công ty Hoa Nguyên được.
Nguyên nhân chính là vì có ông ta dung túng, nên Tống Nguyên Lễ chỉ cần một cuộc điện thoại, tập đoàn Trần thị và công ty Hoa Nguyên đã bị niêm phong, Triệu Thanh Hà bị bắt.
Đây đều là kết quả do ông ta dung túng.
Nhưng ông ta không ngờ tới chính là, lúc này đây, tên chồng ở rể của Triệu Thanh Hà kia cũng dám chống đối lại.
Còn tìm người đến giúp đỡ, ngay trước mặt ông ta, giết chết con trai ông ta!!!
Hận ý tràn ngập, như thể ngọn lửa hừng hực thiêu đốt.
Tống Tử Lâm nghiến răng nghiến lợi, bắt đầu gọi điện thoại.
Đến lúc này, ông ta đã điều tra xong, thực lực của Vương Bác Thần rất mạnh, từ mọi dấu hiệu có thể phán đoán, Vương Bác Thần rất có thể đã có được thực lực cấp bậc chiến vương.
Chỉ có bọn họ, mới có thể hỗ trợ việc báo thù sắp tới.
Sau khi gọi điện thoại cho những người đó, Tống Tử Lâm hít sâu một hơi, gọi một cuộc gọi cuối cùng.
Là nhà họ Cổ!
"Chủ nhà, con trai tôi bị người ta giết, là cường giả võ đạo làm, mong gia tộc có thể chi viện, đối phương rất có thể là cường giả cấp bậc Võ Vương..."