Trần Yên Nhiên thế mà lại đến xin lỗi, thực sự nằm ngoài dự đoán của Vương Bác Thần.
Phải biết rằng trước đó, Trần Yên Nhiên luôn không có việc gây sự.
Bắt đầu từ khi cả nhà Triệu Thanh Hà đến chúc thọ Trần Quốc Vinh, cô ta vẫn luôn không quen nhìn Triệu Thanh Hà, hơn nữa gây ra không ít phiền phức.
Trần Yên Nhiên là một tiểu thư điêu ngoa thất thường, khiến cho cô ta phải xin lỗi, quả thực là khó có thể tưởng tượng.
"Yên Nhiên đến rồi à? Mau vào đi."
Nhìn Trần Yên Nhiên đứng ở cửa không vào, dáng vẻ xấu hổ, Trần Ngọc cười kéo cô ta đi vào.
Triệu Thanh Hà ngạc nhiên nhìn Trần Yên Nhiên, cô ta không phải vẫn luôn không vừa mắt mình sao? Vậy mà đến xin lỗi mình? Thật sự là khiến người ta không thể tin nổi.
Nhưng nếu Trần Yên Nhiên xin lỗi, Triệu Thanh Hà cũng sẽ không để bụng chuyện trước kia, chỉ cần cô ta biết sai là được.
"Cô, chị họ, trước đây là cháu không đúng, điêu ngoa thất thường, ngang ngược, hai người đừng để trong lòng."
Gương mặt Trần Yên Nhiên đỏ bừng, không tự nhiên cúi đầu nói, sợ Triệu Thanh Hà sẽ không nhận lời xin lỗi: "Cháu làm sai rất nhiều chuyện, bây giờ mới nhận ra, cháu xin lỗi mọi người."
Vừa nói, Trần Yên Nhiên còn cúi người chào Trần Ngọc và Triệu Thanh Hà.
Trần Ngọc ngăn lại nói: "Con bé này, đều là người một nhà, cái gì mà xin lỗi với không xin lỗi, chuyện trước kia thì cho nó qua đi, ai mà không từng mắc sai lầm chứ. Khi còn trẻ, cô còn điêu ngoa hơn cháu đấy."
Triệu Thanh Hà cũng nói: "Yên Nhiên, nếu cô đã đến rồi, những chuyện không thoải mái trước kia đều bỏ qua đi, mau ngồi xuống, còn chưa ăn sáng đúng không? Ăn cùng đi."
Hốc mắt Trần Yên Nhiên hồng hồng nói: "Cô, chị họ, cảm ơn hai người có thể tha thứ cho cháu, sau này cháu sẽ không bao giờ thất thường như vậy nữa. Trong lúc này, chúng ta hẳn là nên đoàn kết lại. Ba cháu làm những chuyện đó, cháu cũng không nhìn nổi, cháu thay mặt ông ấy xin lỗi mọi người."
Trần Ngọc thở dài nói: "Yên Nhiên à, đó là chuyện giữa người lớn, các cháu cũng không nên nghĩ nhiều về mấy thứ này. Đều là người một nhà, không nói đến chuyện hai nhà, cô giận cũng là giận bọn họ, cháu đừng xen vào. Giữa chúng ta có hiểu lầm gỡ bỏ là được rồi, cô biết cháu là đứa bé ngoan, chẳng qua là tính tình không tốt một chút thôi."
Bên cạnh Vương Bác Thần nhìn Trần Yên Nhiên, cứ có cảm giác không đúng lắm.
Hiện tại Trần Yên Nhiên chạy đến xin lỗi, có phải hơi trùng hợp không?
Nhưng hiện giờ anh nói gì cũng không hay.
Trần Yên Nhiên cẩn thận hỏi: "Cô, chị họ, đêm nay cháu có thể ở lại chỗ này của mọi người không, cháu không muốn về nhà. Cháu cãi nhau với ba cháu một trận, cháu biết ông ấy mà làm chủ gia đình, sẽ làm nhà họ Trần suy tàn, cháu vẫn ủng hộ quyết định của ông nội, để mọi người đến quản lý. Nhưng ba cháu không nghe. Cháu vừa đi tìm ông nội, ông nội không muốn gặp ai cả, cháu có hơi lo lắng cho ông ấy."
Trần Ngọc vỗ vỗ tay cô ta nói: "Nếu cháu muốn ở lại thì ở lại, dù sao cũng còn phòng trống. Ông nội cháu bên kia bây giờ cần ở một mình, trước tiên đừng quấy rầy ông ấy. Dù sao trong nhà xảy ra nhiều chuyện như vậy, đối với ông ấy cũng là đả kích rất lớn."
Vương Bác Thần không tin Trần Yên Nhiên sẽ thay đổi tốt nhanh như vậy, nhíu mày nói: "Ở đây có lẽ không tiện cho lắm, bây giờ ba cô hận không thể giết chết chúng tôi, cô mà đến chỉ tổ tăng thêm hiểu lầm."
"Anh nói gì vậy chứ."
Triệu Thanh Hà không vui liếc anh một cái.
"Anh rể, xin lỗi, trước đây đều là em sai, nếu anh giận, thì đánh em một cái đi. Cô, chị họ, nếu anh rể không muốn cháu ở lại, thì cháu sẽ ra ngoài ở khách sạn vậy, xin lỗi đã quấy rầy mọi người."
Trần Yên Nhiên nói, nước mắt loạt xoạt rơi xuống.
"Bác Thần, con đưa Dao Dao ra ngoài chơi đi."
Trần Ngọc không vui nói, vất vả lắm Trần Yên Nhiên mới hiểu chuyện, sao lại muốn mâu thuẫn thêm chứ.
Bên này Trần Yên Nhiên đến cửa xin lỗi, nhìn qua vui vẻ hòa thuận.
Mà bên kia, Trần Quốc Cường lại tức giận đến suýt nữa hôn mê bất tỉnh.
"Các người vì sao không nhận cháu tôi? Tôi là Trần tam gia của nhà họ Trần, các người dựa vào cái gì không chữa trị chân cho cháu tôi?"
Trần Quốc Cường tức đến run rẩy, hai chân Trần Bằng Trình bị Vương Bác Thần đánh gãy, ông ta vội vàng đưa đến bệnh viện, nhưng không ngờ bệnh viện bên kia lại không nhận!