Thần Chủ Ở Rể

Chương 885: Còn gì muốn nói nữa không?



Một bạt tai này của Vương Bác Thần rất nặng, đánh cho Trần Quốc Cường quỳ rạp trên mặt đất, vốn đã không còn lại mấy cái răng, hiện tại tất cả đều bị đánh rớt.

Một cái tát này, khiến cho tất cả mọi người phảng phất cảm giác được đau đớn, khóe miệng giật giật.

Trần Quốc Vĩ theo bản năng sờ sờ má trái của mình, vừa rồi bị Vương Bác Thần đánh một bạt tai, hiện tại lại bắt đầu ẩn ẩn đau.

Vốn ông ta còn muốn quát lớn vài câu, thế nhưng thấy một màn như vậy, nhất thời ngậm miệng.

Tiểu súc sinh này thật sự dám ra tay, một chút cũng sẽ không bởi vì bọn họ là nguyên lão hoặc tuổi lớn mà kiên kỵ.

“Còn gì muốn nói nữa không?”

Ánh mắt Vương Bác Thần nhìn về phía mọi người nhà họ Trần.

Ánh mắt Trần Vinh lóe lên, không tiếp lời. Ông ta biết tên cuồng điên Vương Bác Thần này sẽ ra tay, cho nên sau khi khơi mào sự tình, liền biết điều ngậm miệng.

Trần Bằng Trình lại không biết sống chết, nhất định phải cứng rắn với Vương Bác Thần, đây không phải là muốn chết sao?

Trên thực tế trong lòng Trần Vinh có chút vui sướng khi người gặp họa, lão già Trần Quốc Cường này thừa dịp cơ hội lần này, áp chế không ít lợi ích, một chút tình cảm cũng không nói.

Biết rõ Vương Bác Thần sẽ ra tay đánh người, cho nên Trần Vinh lười nhắc nhở.

"Ai nha, sự tình như thế nào mà phải nháo đến nước này đây? Có chuyện gì cũng dễ thương lượng mà, không cần phải động tay. Theo tôi thấy chuyện này cứ như vậy bỏ qua đi, cả nhà Triệu Thanh Hà bị đuổi ra khỏi nhà họ Trần, đã xem như trừng phạt, chúng ta là gia tộc lớn, không nên bụng dạ hẹp hòi như vậy."

Trần Thắng vẫn thờ ơ lạnh nhạt lúc này đứng ra làm hòa sự việc.

Ông ta là đại biểu chi họ nhà họ Trần, một trong bộ ba nguyên lão nhà họ Trần, ông ta biết rõ ý kiến của mình kỳ thật không có tác dụng gì, cho nên ông ta cũng không muốn đắc tội.

Vừa ủng hộ Trần Vinh đoạt quyền, lại không muốn để cho Vương Bác Thần và Triệu Thanh Hà ghi hận mình, cho nên vẫn không nói gì.

Theo ông ta xem ra, nếu Trần Vinh đã đáp ứng, lợi ích của mình đã tới tay, vậy thì không cần thiết phải lội vào vũng nước đục này nữa.

“Một đám bắt nạt kẻ yếu, bùn nhão không đỡ nổi tường.”

Vương Bác Thần chán ghét nói một câu, dẫn theo Triệu Thanh Hà trực tiếp rời đi.

Triệu Thanh Hà cũng không muốn tiếp tục ở lại, nhìn thấy những người vong ân phụ nghĩa này, khiến cho cô ghê tởm.

"Trần Thắng, ông là có ý gì? Cầm lợi ích của nhà họ Trần mà lại nói giúp bọn họ?"

Chờ Vương Bác Thần và Triệu Thanh Hà đi rồi, Trần Quốc Vĩ mới bất mãn liếc xéo Trần Thắng.

Ông ta vẫn rất chán ghét Trần Thắng, là cọng cỏ đầu tường theo gió ngã.

"Sao lại kéo tôi vào đây? Tôi không phải là vì tốt cho mấy người sao? Chẳng lẽ các người có thể đánh thắng Vương Bác Thần sao?"

Trần Thắng tức giận nói: "Thực lực của Vương Bác Thần các người còn không biết sao? Nếu đã đoạt quyền thành công, hà tất phải tiếp tục gặp xui xẻo này."

"Câm miệng, cái đồ lương lẹo nhà ông, ông cùng lắm cũng là một cái đại biểu chi họ mà thôi, có tư cách gì ở chỗ này nói ẩu nói tả? Người bị đánh không phải là ông phải không?"

Trần Quốc Cường từ trên mặt đất đứng lên, tất cả lửa giận đều phát tiết trên người Trần Thắng.

"Trần Quốc Cường, con mẹ nó, tôi thấy cậu bị hai cái tát kia đánh hỏng đầu óc rồi đúng không? Mấy người đang ngồi ở đây ai là đối thủ của Vương Bác Thần? Trần Bằng Trình là quán quân Sanda, sao lại bị người ta đánh gãy chân? Đoạt quyền thành công thấy tốt liền thu, nhất định phải đổ thêm dầu vào lửa chính mình chịu thiệt mới cam tâm sao? Tôi xem là do mấy người đáng đời!"

Trần Thắng châm chọc vài câu, ông ta mặc dù là đại biểu chi họ, nhưng không có nghĩa là ông ta nguyện ý bị những người này nhục nhã.


Đừng nhìn những người này vừa rồi đoạt quyền đồng tâm hiệp lực, nhưng trên thực tế chính là chó cắn chó một miệng lông, ai cũng không thấy ai tốt cái gì.

Trong bệnh viện, Hoa Mạnh Trường đã biết chuyện xảy ra ở nhà họ Trần, tức giận đến đập vỡ cái ly trong tay.

"Một đám vong ân phụ nghĩa, lang tâm cẩu phế, sư phụ sư nương tôi giúp các người như vậy, các người lại lấy oán trả ơn! Muốn chữa chân phải không? Nằm mơ đi!"

Hoa Mạnh Trường lập tức gọi điện thoại, cả giận nói: "Từ giờ trở đi, tất cả các bác sĩ, đều nghe rõ cho tôi, bất luận kẻ nào nhà họ Trần ở Ma Đô muốn khám bệnh, cũng đừng khám cho ông đây, nhất là Trần Bằng Trình, ai dám trị liệu hai chân cho cậu ta, chính là đối nghịch với tôi!"


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv