Vương Bác Thần không thèm liếc nhìn Tống Nguyên Lễ, anh lạnh nhạt nói: “Ẩn Long, gửi thi thể của hắn về nhà họ Tống.”
Tống Nguyên Lễ hoảng sợ: “Đừng giết tôi, Vương Bác Thần, nếu giết tôi, anh nhất định sẽ hối hận, đừng giết tôi, tôi tình nguyện làm con chó cho anh, đừng giết tôi, tha cho tôi đi.”
Nhạc Ẩn Long nắm lấy cổ Tống Nguyên Lễ, khoé miệng trái vô thức nhếch lên, anh ta cười nham hiểm: “Dám ức hiếp chị dâu của tôi à? Nhà họ Tống thì giỏi lắm à? Tôi lại muốn giết chết anh ngay trước mặt tất cả mọi người trong nhà họ Tống đấy, để xem nhà họ Tống quyền lực tới mức nào.”
Nhạc Ẩn Long xách Tống Nguyên Lễ ra ngoài.
Đây chính là phong cách làm việc của anh ta.
Chứng kiến số phận của Tống Nguyên Lễ, đám phụ nhị đại, minh tinh còn lại đều sợ tới mặt mày trắng bệch, họ dập đầu như củ tỏi.
“Anh Vương, bọn tôi sai rồi, bọn tôi chỉ tới đây chơi thôi chứ không hề có ý gì với vợ ngài cả.”
“Anh Vương, tôi sẵn sàng làm chứng vạch trần Tống Nguyên Lễ, tôi biết rất nhiều tin xấu của nhà họ Tống, xin ngài hãy tha mạng cho tôi, tôi chắc chắn sẽ phối hợp với ngài.”
“Anh Vương, xin lỗi, lúc nãy tôi chỉ đang phun shit, tôi miệng tiện, tôi là đồ khốn, xin ngài hãy tha cho tôi, tôi sẵn sàng hi sinh tất cả vì ngài.”
Vương Bác Thần chán ghét nói: “Khiến bọn họ câm miệng.”
Trần Thạch thở phào nhẹ nhõm, nếu lúc này Vương Bác Thần ra lệnh cho ông thì chứng tỏ anh đã tha thứ cho ông ta rồi.
“Đừng giết tôi, đừng giết tôi.”
“Tôi sai rồi, tôi sai rồi, tha mạng.”
“Tôi không biết gì cả, tôi bị bọn họ lừa tới đây, huhuhuhu, tha cho tôi đi.”
Đủ tiếng than khóc cầu xin nhưng Vương Bác Thần lười để ý.
Trần Thạch bước tới, trực tiếp đánh ngất bọn họ.
Còn về đám cậu ấm, Trần Thạch dẫm thẳng lên chân thứ ba của họ, khiến cả đời này, bọn họ không thể làm đàn ông được nữa.
Đây chính là hình phạt dành cho họ.
“Anh Vương, thuộc hạ muốn xin ngài một việc, xin ngài hãy tha cho Kim Phi, ông ta có ơn cứu mạng thuộc hạ. Thuộc hạ tình nguyện chịu phạt.”
Cuối cùng chỉ còn lại Kim Phi, Trần Thạch quỳ trước mặt Vương Bác Thần thay ông ta cầu xin.
Hai mươi năm trước, ông ta bị thương nặng, Kim Phi đã cứu ông ta một mạng.
Ân tình này, ông ta phải trả.
“Tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha. Ông cũng bị hắn ta lừa thôi, tôi có thể tha cho ông một lần.”
Vương Bác Thần lạnh nhạt nói.
Trần Thạch chân thành cảm tạ: “Đa tạ anh Vương.”
“Đa tạ anh Vương, đa tạ anh Vương, Kim Phi nãy sẽ làm trâu làm ngựa để đền đáp ân tình của ngài.”
Kim Phi cứ tưởng mình chết chắc rồi, không ngờ Trần Thạch lại cầu xin cho ông ta.
Càng không ngờ là cuối cùng Vương Bác Thần lại tha cho ông ta một mạng.
Trần Thạch dẫm nát hai chân của Kim Phi, lạnh lùng nói: “Nửa đời còn lại, ông cứ ngồi trên xe lăn đi, tất cả các công ty dưới tên ông đều chuyển hết cho Vương phu nhân đi, đây là hình phạt dành cho ông.”
“Đa tạ ông Trần, tôi sẵn lòng chịu phạt, lần này tôi có mắt như mù, không trách ai cả.”
Kim Phi không ngờ mình có thể sống sót. Cái cảm giác bước ra từ cõi chết khiến ông nhìn rõ được rất nhiều chuyện.
Vương Bác Thần ngó lơ Kim Phi, anh bước ra bên ngoài, Trần Thạch cũng vội theo sau.
Còn lúc này, trong một ngôi biệt thự, bà Ngô đang báo cáo mọi chuyện ở quán bar cho Dạ Anh Thư.
“Trần Thạch quỳ trước mặt Vương Bác Thần? Thú vị đây, chẳng lẽ Vương Bác Thần còn có thân phận gì khác sao?”
Dạ Anh Thư tay ôm gấu bông, chân trần, ngồi trên chiếc ghế sô pha mềm mại, mắt cô ta loé sáng.