Trần Thạch quỳ xuống rồi!
Đường đường là võ tôn, thế mà lại quỳ trước thằng ở rể Vương Bác Thần!
Đó chỉ là một thằng khốn vô dụng thôi mà, dựa vào cái thá gì chứ!
Tống Nguyên Lễ dần phản ứng lại, anh ta tức đến phát điên.
Đây cũng được xem như người mà anh ta tìm tới đó, sao có thể quỳ trước Vương Bác Thần cơ chứ!
Chẳng phải Vương Bác Thần chỉ là một thằng ở rể thôi sao?
Chẳng phải chỉ là một thằng khốn vô dụng thôi sao?
Rốt cuộc có chuyện gì mà anh ta không biết cơ chứ!
Những cậu ấm và minh tinh hotboy hot girl mạng khác cũng sửng sốt tới mức miệng có thể nhét vừa một quả trứng?
Trần Thạch đã quỳ rồi, điều này chứng tỏ điều gì?
Chứng tỏ rằng, đến cả võ tôn như Trần Thạch cũng không dám chọc Vương Bác Thần!
Thế mà bọn họ lại dám ra tay với vợ của Vương Bác Thần, còn muốn chơi vợ Vương Bác Thần ngay trước mặt anh.
Cộp!
Cộp!
Cộp!
Trong phút chốc, mọi người đều quỳ rạp.
Đến cả Trần Thạch cũng đã quỳ rồi, sao bọn họ còn dám không quỳ chứ, sao bọn họ còn dám tiếp tục so kè với Vương Bác Thần chứ.
Mẹ nó, rốt cuộc tên Vương Bác Thần này có lai lịch gì vậy!
“Anh Vương, tôi sai rồi, tôi sai rồi, ngài tha mạng cho tôi đi, tôi chỉ tới hóng chuyện thôi, căn bản không hề biết nội tình bên trong. Chỉ vì muốn móc nối quan hệ với nhà họ Tống nên tôi mới giúp Tống Nguyên Lễ. Anh Vương tha mạng, cứ xem tôi là cái mông đi, tôi sai rồi tôi sai rồi, tôi không dám nữa.”
Kim Phi hoàn hồn, vội vàng dập đầu tạ tội.
Trần Thạch là ai chứ?
Đó là người duy nhất tại nước R chỉ dùng một nắm đấm đã trở thành võ tôn cường giả, bây giờ, đến cả Trần Thạch cũng quỳ rồi.
Ông ta mới phản ứng lại, Vương Bác Thần không phải là người mà ông ta có thể chọc!
Hèn gì người thanh niên mắt tam giác này có thể tiêu diệt đám vệ sĩ do ông ta cẩn thận bồi dưỡng chỉ trong một cái chớp mắt.
Hèn gì bọn họ dám ra tay với Tống Nguyên Lễ và không chút lưu tình phế luôn cả Tống Nguyên Lễ.
Người khiến cho Trần Thạch phải quỳ thì còn sợ cái gì chứ?
Chát!
Nhạc Ẩn Long cho Kim Phi một cái bạt tai, anh ta lạnh lùng nói: “Im miệng, ông làm ồn tới anh Vương rồi!”
Kim Phi vội vàng ngậm miệng, nhưng toàn thân vẫn run như cầy sấy và không dám nhúc nhích.
Lúc này, ông ta chỉ muốn đập chết Tống Nguyên Lễ
Nếu không phải vì thằng ngu đó, đắc tội ai không đắc tội, lại đi đắc tội với người này!
Nhà họ Tống có trâu bò thế nào cũng đâu có tác dụng gì trước mặt thể loại cường giả cỡ này chứ!
Người ta huỷ xong cả gia tộc nhà anh còn có thể bình an rút lui, thậm chí còn không tìm thấy bóng dáng.
Thế mà các người lại đi khiêu khích loại người này, mẹ nó, chơi gái tới mức hỏng não rồi à? Não mất luôn rồi à?
Đậu xanh con mẹ nó!
“Không, không thể nào, võ tôn Trần, chắc chắn là ông nhận nhầm người rồi. Vương Bác Thần chỉ là một thằng ở rể, một thằng phế vật thôi!”
Tống Nguyên Lễ gào thét không dám tin. Anh ta nghĩ mãi không thông, một thằng ở rể thì dựa vào cái thá gì mà có thể khiến võ tôn Trần quỳ gối chứ!
Triệu Thanh Hà có chống lưng gì mà anh ta không biết sao?
Nếu Vương Bác Thần trâu bò như thế thì tại sao anh ta không điều tra ra được gì cả?
Chát!
Bốp!
Tống Nguyên Lễ vừa nói xong đã bị Trần Thạch cho một cái bạt tai, đồng thời còn ăn một cước gãy chân, ông ta nói: “Anh Vương, tôi sẽ xử lý đám người ghê tởm này ngay, mời ngài lánh đi để tránh bẩn mắt.”
“Súc sinh, lại dám ra tay với Vương phu nhân, giết không tha!”
Trần Thạch vô cùng tức giận, Vương Bác Thần là vua của Thiên Tuyệt thì Triệu Thanh Hà chính là chủ mẫu của Thiên Tuyệt.
Bây giờ, một thằng ăn chơi đàng điếm lại dám dùng thủ đoạn bẩn thỉu để nhục mạ chủ mẫu của họ.
Đây chính là sự sỉ nhục với cả Thiên Tuyệt!