Thần Chủ Ở Rể

Chương 862: “Cậu đang uy hiếp tôi?”



“Cậu đang uy hiếp tôi?”

Ông Kim vừa phất tay, thuộc hạ lập tức ra tay.

“Nghe không hiểu lời của anh Vương?”

Nhạc Ẩn Long đã ra tay, thuộc hạ ông Kim mới ra tay, toàn bộ đều nằm trên đất, đầu lệch sang một bên, đều bị bẻ gãy cổ!

Tất cả những điều này chỉ xảy ra trong chớp mắt.

Nhanh tới nỗi ngoại trừ Vương Bác Thần, không một ai phản ứng lại đã xảy ra chuyện gì, giống như chỉ chớp mắt một cái, những người này đã chết

Ông Kim ngây người nhìn thuộc hạ của mình, những người này đều do ông ta tỉ mỉ lựa chọn, một địch mười cũng không thành vấn đề, đều được bồi dưỡng theo tiêu chuẩn lính đặc công.

Nhưng bây giờ…

Ông ta chỉ chớp mắt một cái, đều chết hết?

Nỗi sợ hãi dần nhen nhóm trong lòng ông Kim, sau đó lan rộng trên mặt.

“Các người…các người rốt cuộc là ai!”

Ông Kim không phải kẻ ngốc, chỉ chớp mắt, thuộc hạ của ông ta đã bị đối phương giết chết.

Đây là thực lực cấp bậc gì?

Ông ta không nhịn được nghĩ tới những cường giả ở giới võ đạo, đó căn bản không phải nhân vật thuộc hạ ông ta có thể bì nổi.

Ông ta nhớ tới đại tông sư Bát Cực Quyền của Bát Cực môn Tôn Thế, ông ta từng thấy Tôn Thế ra tay một lần, tốc độ nhanh tới nỗi mắt thường của ông ta căn bản không nhìn rõ.

Cường giả giới võ đạo!

Sao cậu Tống lại trêu chọc vào những người giới võ đạo này?

Nhưng bây giờ không phải lúc tính toán điều này, đối phương là người của giới võ đạo, đám người này của ông ta căn bản không tính là gì.

Ông Kim cố nhịn sợ hãi, người hiện tại có thể giải quyết hai người này chỉ có người của giới võ đạo thôi.

Nếu Tống Nguyên Lễ không phải cậu cả nhà họ Tống, chuyện tối nay ông ta tuyệt đối sẽ không nhúng tay.

Nhưng Tống Nguyên Lễ là cậu cả nhà họ Tống, thực lực nhà họ Tống không tầm thường, cũng có không ít cường giả. Hai người này dù có thực lực, nhưng so với nhà họ Tống thì không tính là gì.

Dù sao, thời đại bây giờ, không phải đánh đánh giết giết là xong.

Nghĩ tới điểm này, ông Kim trầm giọng nói: “Người của giới võ đạo sao? Nhưng tôi mặc kệ các người là ai, dám ra tay với cậu Tống chính là tìm chết. Có gan thì đợi một lát.”

Nhạc Ẩn Long không chút bận tâm, đứng sau lưng Vương Bác Thần.

Giọng Vương Bác Thần không chút cảm xúc, nhàn nhạt: “Gọi người đi.”

Ông Kim thầm thở phào, không nghĩ tới đối phương lại khinh suất như vậy, nếu đối phương không đồng ý, ông ta liền không có cách nào. Bây giờ đối phương lại đồng ý, thật sự là nghé con không sợ hổ!

Các người đã tự tìm chết, vậy thì đừng trách tôi.

Ông Kim kêu vài cậu ấm đỡ Tống Nguyên Lễ ngồi lên sofa, sau đó gọi một cuộc, cung kính nói: “Ông Trần, chỗ tôi gặp hai tên côn đồ, phiền ông đích thân ra tay, người của tôi đều chết rồi. À, được được được, phiền ông rồi, đợi ông đến tôi lại nói chi tiết chuyện này với ông.”

Thấy biểu hiện của ông Kim, đám cậu ấm lập tức như uống thuốc an thần, có thể khiến ông Kim xưng hô là ‘ông Trần’, chỉ có một người.

Đó chính là chưởng môn Bát Cực môn Ma Đô, người duy nhất dùng đơn nhất quyền chủng đạt được cấp bậc võ tôn – Trần Thạch, Trần võ tôn!

Bây giờ ông ta muốn nhà họ Tống hiểu rằng, ông ta căn bản không có suy nghĩ muốn nhà họ Tống cảm kích, chỉ đơn thuần muốn giúp Tống Nguyên Lễ.

Chỉ có như vậy, nhà họ Tống mới xem trọng ông ta.

“Được, lần này tôi thiếu ông Kim một nhân tình.”

Tống Nguyên Lễ hung hăng nhìn sang Vương Bác Thần và Nhạc Ẩn Long: “Mẹ nó, dám ra tay với ông, ông muốn các người hối hận đã đến trên đời này!”


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv