“Mẹ kiếp, lại còn biết tức giận nữa à? Ha ha ha ha.”
Tống Nguyên Lễ như nghe thấy chuyện cười, anh ta cười ngả nghiêng: “Yo, chỉ là một thằng ở rể thôi mà cũng biết tức giận à? Tôi sợ quá! Anh là một kẻ vô dụng, chạy đến nhà vợ để ở rể làm mất mặt và tôn nghiêm của đàn ông mà cũng biết giận à? Tôi cho anh một cơ hội nữa, ra giá đi rồi để vợ anh chơi với tôi một đêm, đừng ép tôi phải ra tay, nếu không anh sẽ biến mất khỏi thế giới này mãi mãi đấy.”
Tống Nguyên Lễ lại nhả khói, cực kỳ kiêu ngạo nói: “Với thân phận và địa vị của tôi, chơi vợ anh là ban ơn cho anh, vinh hạnh của anh.”
“Trong mắt các anh, có lẽ nhà họ Trần rất quyền lực và giàu có, nhưng trong mắt ông đây thì nhà họ Trần chẳng là cái gì cả! Đồ vô dụng, tôi biết anh là quân nhân đã xuất ngũ, rất có bản lĩnh, nhưng thế giới này không phải đánh giỏi là được.”
Tống Nguyên Lễ đứng dậy, tay trái cầm ly rượu vang, tay phải kẹp điếu thuốc, cao ngạo nói: “Ông đây có tiền, có quyền, không phải tồn tại mà kẻ vô dụng ở rể như anh có thể tưởng tượng được. Với gia thế của ông đây, muốn đè bẹp nhà họ Trần là chuyện dễ như trở bàn tay.”
Cạch.
Tống Nguyên Lễ uống nốt rượu trong ly rồi đặt mạnh ly rượu xuống trước mặt Vương Bác Thần, đạp một chân lên bàn, ngạo nghễ nói: “Ở Ma Đô, Tống Nguyên Lễ tôi là vương của Ma Đô, là pháp của Ma Đô, là thần của Ma Đô! Tên vô dụng ở rể như anh mà cũng dám chạy đến đây gây sự với tôi? Rất kiêu ngạo đấy, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đúng không?”
Vương Bác Thần không nói lời nào, chỉ yên lặng nhìn Tống Nguyên Lễ.
Nhưng Nhạc Ẩn Long ở bên cạnh lại bỗng mất đi vẻ cà lơ phất phơ, ánh mắt trở nên vô cùng sắc bén.
Anh ta có thể cảm nhận đươc dưới vẻ ngoài bình tĩnh này của Vương Bác Thần ẩn giấu sát ý thế nào!
Đến anh ta cũng không dám cười đùa tí tửng.
Lần này cho dù gia thế của nhà họ Tống có lớn đến mấy cũng vô dụng!
Cho dù chỗ dựa của nhà họ Tống có là thần thì cũng phải chết!
“Tôi nói này đồ vô dụng, cậu Tống thích vợ anh là coi trọng anh, nếu không phải vợ anh xinh đẹp thì anh còn chẳng có được cơ hội vẻ vang này đâu.”
Một người có chút tiếng tăm trên mạng nhân cơ hội thể hiện, mỉa mai châm chọc: “Cậu Tống đội nón xanh cho anh, đó là nón xanh ư? Đó là cho anh cơ hội phát tài đấy! Bao nhiêu người phụ nữ muốn được cậu Tống ngủ cùng còn chẳng có cơ hội, vợ anh có cơ hội này coi như là tổ tiên tích đức mới có được đấy.”
“Cậu Tống có thân phận cao quý, cậu ấy là vương của Ma Đô, vợ anh phải có phúc nhường nào mới được cậu Tống để mắt tới? Tôi còn ghen tỵ đây này.”
“Tôi khuyên anh nên nhìn rõ hiện thực, mau chóng quỳ xuống cảm ơn cậu Tống đã ban ơn đi…”
Chát!
Nhạc Ẩn Long đã ra tay.
Người có tiếng tăm trên mạng kia bị một cái tát đánh bay ra ngoài, ngã dưới chân Tống Nguyên Lễ: “Kẻ xúc phạm anh Vương, đều phải chết!”
Tống Nguyên Lễ giật mình nhảy cẫng lên, chửi: “Con mẹ nó, mày dám đánh người ở trước mặt tao, đánh nhau giỏi đúng không? Được, để tao xem mày đánh giỏi tới mức nào! Tao vốn chỉ dịnh chơi vợ mày thôi, bây giờ tao đổi ý rồi, tao muốn chơi trước mặt mày cho mày tận mắt nhìn thấy vợ mày dâm đãng nhường nào, được tao chơi sung sướng thế nào!”
“Tao không chỉ chơi vợ mày, mẹ vợ mày cũng quyến rũ thướt tha lắm, tao sẽ chơi cả mẹ lẫn con cho kích thích. Đồ vô dụng, đây chính là kết cục của việc mày kiêu ngạo ở trước mặt…”
Bốp!
Tống Nguyên Lễ còn chưa nói hết đã bị Nhạc Ẩn Long đạp một đạp, nằm sõng soài dưới đất.
Cậu Tống là trời của Ma Đô, là thần của Ma Đô, là vương của Ma Đô!
Nhà họ Tống là tồn tại mà ngay cả thống đốc Lục Hưng Thịnh của Ma Đô cũng phải nể mặt, dù là Sa Tiệp tổng trấn thủ của Giang Nam Đạo cũng phải dè chừng.
Thế nhưng bây giờ cậu Tống lại bị kẻ vô dụng Vương Bác Thần này dẫn người tới đánh!
Trời sập rồi!