Thần Thiên Các!
Là Thần Thiên Các!
Châu Đông nhìn thấy ba chữ này, lập tức bị dọa đái ra quần, ông ta cảm thấy linh hồn của mình đang bị từ từ xé toạc!
Đối phương là người của Thần Thiên Các!
Đây là tổ chức do chính thần chủ xây dựng!
Ông ta run rẩy hai tay mở giấy tờ chứng nhận ra, nội dung bên trong càng dọa ông ta tới mức suýt ngất.
--- Đội trưởng đội ảnh vệ của Thần Thiên Các: Nhạc Ẩn Long!
Ảnh vệ!
Là ảnh vệ!
Nhạc Ẩn Long là đội trưởng đội ảnh vệ!!
Vậy Vương Bác Thần có thân phận gì?
Nhạc Ẩn Long cung kính với Vương Bác Thần như vậy...
Châu Đông bị dọa tới mức cả người mềm nhũn, ngay cả sức ngẩng đầu cũng không có, chỉ có thể nghe thấy tiếng va chậm ‘cầm cập’ của hàm răng.
Thần chủ!
Vương Bác Thần là thần chủ!
Ông chồng phế vật của Triệu Thanh Hà là thần chủ!
“Tôi tôi tôi tôi... nói...”
Châu Đông bị dọa sợ tới mức ngay cả nói chuyện cũng không rành mạch, đầu óc trống rỗng, chỉ còn lại sự tuyệt vọng!
Tên ngu xuẩn Tống Nguyên Lễ đó, vậy mà muốn bắt vợ của thần chủ bồi ngủ!!
Còn ra tay với người nhà của thần chủ!
Nhà họ Tống, đã đắc tội với thần chủ!
Không ai có thể cứu được nhà họ Tống rồi.
Nhà họ Tống cho dù quyền thế có lớn nữa, còn có thể có quyền thế hơn thần chủ sao?
Bối cảnh của nhà họ Tống có lớn nữa, có thể đánh thắng được thần chủ sao?
Nhà họ Tống dựa vào bối cảnh, mà thần chủ là bối cảnh của người khác!
“Anh Vương chỉ cho ông một phút.”
Nhạc Ẩn Long cười đầy tà khí, trực tiếp một chân giẫm gãy cổ của Châu Đông.
Sau đó nhìn sang những người khác, cười gằn nói: “Các người nối giáo cho giặc, tự tìm đường chết! Từ bây giờ, đợi ở đây hết, không có lệnh của anh Vương, các người ai dám rời khỏi một bước, tôi cho các người sống không bằng chết!”
“Không không không... dám...”
Những người chấp pháp khác vội vàng ném súng trong tay xuống, quỳ xuống đất cầu xin.
“Tôi tôi tôi thật lòng báo cáo Châu Đông tham nhũng...”
“Tôi báo cáo Châu Đông...”
Tất cả mọi người đều khẩn trương rồi, biết mình gặp kiếp nạn, chỉ muốn được khoan hồng.
“Tất cả im mồm cho tôi, từ bây giờ trở đi, ai dám nhiều lời thêm 1 câu làm phiền anh Vương, giết không tha!”
Nhạc Ẩn Long quát lạnh một tiếng.
Vương Bác Thần không có quan tâm những người này, nhìn Vu lão tam, hờ hững nói: “Mang theo ông ta, đi tìm Tống Nguyên Lễ.”
Nhạc Ẩn Long xách Vu lão tam lên, giống như xách một con gà con, xách Vu lão tam đi theo sau Vương Bác Thần rời đi.
Bên ngoài, Tư Lam âm thầm khiến Triệu Thanh Hà ngủ say, hôm nay trải qua nhiều chuyện như vậy, đã đả kích rất lớn đối với Triệu Thanh Hà.
Có thể kiên trì tới bây giờ đã rất giỏi rồi.
“Tư Lam, đưa Thanh Hà về nhà, an ủi mẹ tôi.”
Vương Bác Thần dặn dò xong, trực tiếp đi tìm Tống Nguyên Lễ.
Anh ngược lại muốn nhìn xem, nhà họ Tống rốt cuộc có bối cảnh lớn cỡ nào, có quyền thế lớn cỡ nào, dám ra tay với vợ của anh!
Anh muốn nhìn xem, Tống Nguyên Lễ rốt cuộc mọc mấy cái đầu mà muốn bắt nạt vợ của anh!
Anh ngược lại muốn thử xem, bối cảnh của nhà họ Tống có thể chịu được lửa giận của anh không.
Vu lão tam đã tỉnh lại, loại lưu manh chó cậy thế chủ như anh ta, căn bản không có can đảm gì, sớm đã bị Nhạc Ẩn Long dọa cho vỡ mật rồi.
Trực tiếp nói ra chỗ Tống Nguyên Lễ đang ở.
Không đợi Nhạc Ẩn Long thẩm vấn, anh ta đã khai ra hết những chuyện bẩn thỉu mà Tống Nguyên Lễ đã làm, bao gồm cả chuyện tuyển phi, và chuyện dụ dỗ lừa gạt thiếu nữ vị thành niên, Nhạc Ẩn Long nghe mà lửa giận sôi sục.
“Anh Vương, hãy cho phép tôi dùng thủ đoạn của tôi trừng trị loại cặn bã như Tống Nguyên Lễ này!”
Nhạc Ẩn Long triệt để nổi giận rồi, nếu Tống Nguyên Lễ chỉ là lợi dụng tiền của mình câu dẫn những cô gái đó, vậy Nhạc Ẩn Long vẫn không đến mức tức giận như vậy.
Nhưng những chuyện mà Tống Nguyên Lễ làm kia, giết một vạn lần cũng không giải hận!
Vương Bác Thần gật đầu, lần này anh không ngăn cản Nhạc Ẩn Long.
Địa ngục trống trải, ma quỷ ở nhân gian!
Loại cặn bã như này đã không thể được gọi là con người nữa, mà là súc sinh.
Vậy thì để Nhạc Ẩn Long dùng thủ đoạn đối phó súc sinh đối phó ác ma đi đối phó, mới có thể không có lỗi với những người bị hại kia!