Nhân viên chấp pháp ở xung quanh, chĩa họng súng vào Nhạc Ẩn Long.
Nhưng Nhạc Ẩn Long lại không quan tâm, một chân giẫm ở trên cổ của Châu Đông, hờ hững nói: “Không nghe thấy tôi nói sao? Dập đầu xin lỗi cô Triệu Thanh Hà.”
“Tôi là sở trưởng của sở chấp pháp, cậu dám ra tay với tôi, cậu...”
Châu Đông nghiến răng.
Rắc!
Nhạc Ẩn Long lại một cước giẫm lên bắp chân của ông ta, dửng dưng nói: “Trả lời sai rồi.”
“Á---”
Châu Đông kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết, trên trán túa mồ hôi lạnh, trên cổ nổi hết gân xanh vì đau đớn.
“Tôi xin lỗi, tôi dập đầu, tôi nhận sai, tha cho tôi, tha cho tôi.”
Châu Đông sợ rồi, ác ma này vậy mà thật sự dám ra tay, nơi này là sở chấp pháp.
Ông ta là sở trưởng của sở chấp pháp, ở địa bàn của mình, bị người khác giẫm lên cổ dập đầu nhận sai!
Sự sỉ nhục to lớn!
Nhưng không nhận sai thì chết chắc.
“Cô Triệu Thanh Hà, Triệu tổng, tôi sai rồi, tôi sai rồi, tha cho tôi đi, tha cho tôi đ.”
Bụp bụp bụp.
Châu Đông dập đầu liên tiếp mấy cái.
Triệu Thanh Hà nhìn mà kinh hãi, cô không ngờ Nhạc Ẩn Long vậy mà ác như vậy, vừa tới thì đánh gãy hai chân của Châu Đông!
Nơi này là sở chấp pháp!
Châu Đông là sở trưởng của sở chấp pháp.
Lá gan của Nhạc Ẩn Long quá lớn rồi!
Chuyện này một khi làm to ra, không dễ giải quyết.
Thần chủ sao lại phái một người như này đi bảo vệ Bác Thần? Người như này sẽ chỉ gây rắc rối, làm việc quá manh động, tính cách rất cực đoan.
Sẽ làm hỏng chuyện.
Hơn nữa chuyện này nếu truyền ra ngoài, cũng không tốt cho danh tiếng của thần chủ.
Với lại, bây giờ Bác Thần còn phải dựa vào thần chủ, chuyện này nếu làm to, phía thần chủ chắc chắn sẽ ghét Bác Thần, sẽ không có ấn tượng tốt.
Như vậy, Bác Thần đối với thần chủ mà nói sẽ không quan trọng nữa, nhưng một khi rời khỏi thần chủ, những kẻ thù của thần chủ trước kia đến tìm Bác Thần báo thù thì phải làm sao?
Bác Thần dù sao chỉ là thế thân của thần chủ, không phải là thần chủ!
Trong nhất thời, Triệu Thanh Hà đã liên tưởng tới rất nhiều thứ, khiến cô sợ hãi một trận, vội nói: “Sở trưởng Châu, chuyện này tôi sẽ cho ông một lời giải thích, chuyện này... tôi sẽ phối hợp với các người...”
Triệu Thanh Hà không biết phải nói sao nữa, cho dù là kẻ ngu cũng biết, chuyện này đã nháo to rồi!
Phế sở trưởng sở chấp pháp rồi, đặt ở đâu cũng là chuyện lớn.
“Chị dâu, không cần để tâm, loại sâu bọ này tôi không thể vào mắt.”
Nhạc Ẩn Long có hơi cà chớn vỗ đôi giày da không có bụi, một chân giẫm lên đầu của Châu Đông, trong miệng còn có một chiếc tăm, nói: “Chuyện của ông còn chưa hết, chuyện còn lại, tôi nói chuyện riêng với ông. Chị dâu ra ngoài đợi một lát, tôi rất nhanh sẽ đi ra.”
Trong đại não của Triệu Thanh Hà trống rỗng, khẩn trương tới mức không biết phải xử lý chuyện ngày hôm nay như nào, gật đầu trong vô thức.
Cô rất áy náy và tự trách.
Nếu sáng hôm nay không đi tham gia hội giao lưu tinh anh đó thì sẽ không xuất hiện rắc rối như này.
Bây giờ kéo cả Bác Thần vào, phải làm sao đây?
Một khi thân phận Vương Bác Thần là thế thân của thần chủ bị lộ ra thì sẽ trở nên rất nguy hiểm.
Trong lúc lo lắng, Triệu Thanh Hà ngồi ở trên bậc thềm ở ngoài cửa sở chấp pháp mà khóc.
“Đừng khóc, anh sẽ đau lòng.”
Vào lúc này, một giọng nói đầy từ tính vang lên bên tai cô, một cánh tay lớn có lực ôm cô vào lòng.
Vương Bác Thần vỗ nhẹ vai của cô, dịu giọng nói: “Em và Tư Lam đợi anh ở trong xe, anh rất nhanh sẽ đi ra.”
Triệu Thanh Hà được Tư Lam đỡ vào trong xe.
Ánh mắt dịu dàng của Vương Bác Thần thu hồi từ trên người Triệu Thanh Hà, xoay người đi vào sở chấp pháp.
Ngay lập tức, ánh mắt của anh trở nên đằng đằng sát khí!