Cho tới lúc này, bọn họ mới biết, mình ngu xuẩn cỡ nào.
Bảy đại thế gia đã ngu xuẩn cỡ nào!
Cứ tiếp tục như này, tiền đồ của bảy đại thế gia mờ mịt!
Vương Bác Thần lười để ý những người này nữa, vẻ mặt cổ quái nhìn sang Hàn Đỉnh.
Hàn Đỉnh bị ánh mắt của Vương Bác Thần nhìn thì có chút không tự nhiên, vốn ông ta muốn xem Vương Bác Thần xấu mặt, lại không ngờ biến thành cục diện như này, bản thân chủ động đứng ra.
Ho khan vài tiếng rồi nói: “Bác Thần, nơi này giao cho cậu, tôi trở về trước.”
Vương Bác Thần gật đầu nói: “Đúng thế, quốc chủ chính vụ bộn bề, chạy tới đây xem thi đấu y thuật, cũng có thể tha thứ...”
Lời còn chưa nói hết, Hàn Đỉnh mặt đen thui dẫn mấy hộ vệ vội vàng rời đi.
Thật sự không nể mặt người ta mà, cậu không nói chuyện không ai nghĩ cậu câm đâu!
Lần này, trộm gà không được mất toi nắm thóc, tất sự là tức chết mà!
Đường đường là quốc chủ, vậy mà chạy tới xem thủ hạ của mình xấu mặt, thế nào cũng không nói ra được.
Bộ trưởng Võ bộ - Quách Đỉnh và Nguyễn Văn Việt vẫn ẩn trong đám người, lén lút quay lại một màn này, suýt nữa thì phì cười.
Đây thật sự là hiện trường quê độ quy mô lớn, cơ hội quê độ của quốc chủ không có nhiều.
“Thủ tướng Nguyễn, bộ trưởng Quách, quốc chủ đã đi rồi, hai người còn chưa đi sao?”
Khi Nguyễn Văn Việt và Quách Đỉnh lén lút cất điện thoại đi, Vương Bác Thần bỗng nói một câu về phía đám người.
Mọi người chợt sững người.
Lẽ nào thủ tướng Nguyễn và bộ trưởng Quách cũng đến rồi sao?
Hôm nay bị làm sao vậy?
Họp chợ à?
Ba người có quyền thế nhất nước R, vậy mà đều tới đông đủ!
Lẽ nào, bọn họ sớm đã dự liệu được hôm nay sẽ ra rắc rối, cho nên cải trang mà tới?
Nhưng bọn họ ở đâu?
Không ít người nghĩ tới những chuyện vừa rồi, không ngờ quốc chủ, thủ trưởng, bộ trưởng Võ bộ vậy mà đều có mặt, may mắn vừa rồi bản thân không quá đáng quá, nếu không muốn chết cũng khó!
Không khỏi sợ hãi một trận!
Nguyễn Văn Việt suýt nữa té ngã ra đất.
Quách Đỉnh khẩu phật tâm xà đó cũng đến rồi?
Không phải nói không đến sao?
Lão hồ ly này!
Phì!
Không biết xấu hổ!
Đồng thời, ông ta cũng giả bộ không nghe thấy, nhìn trái ngó phải.
Ai là Nguyễn Văn Việt?
Tôi không phải!
Tôi không đến!
Dù sao là không thừa nhận!
Quốc chủ đã quê độ rồi, ông đây không muốn quê độ nữa!
Quách Đỉnh cũng giả vờ giả vịt, đặc biệt là ông ta giả trang thành một người phụ nữ trung niên, càng không có ai có thể nhận ra.
Ông đây bây giờ là phụ nữ!
Vương Bác Thần chắc chắn là đang gọi.
Dù sao mình không ra.
Chỉ cần mình không thừa nhận thì không ai có thể nhận ra mình cả.
Dáng vẻ dở hơi này của ông đây, nếu truyền ra ngoài, sau này còn gặp người khác kiểu gì?
Tên chó Vương Bác Thần này, chắc chắn không nhận ra mình.
Người gì đâu, vậy mà hù dọa mình.
Cùng lúc này, Hàn Đỉnh vốn đã sắp rời đi, nghe thấy lời này của Vương Bác Thần, suýt nữa chân trái đá chân phải mà té ra đất.
Hai lão già đó đang ở đâu?
Giỏi, lúc đó kêu các ông tới, các ông không tới, bây giờ vậy mà lén lút tới.
Lão già vô liêm sỉ, tôi ghi các ông vào sổ nhỏ rồi!
Hàn Đỉnh quay lưng với mọi người, lặng lẽ lấy ra quyển sổ nhỏ, viết một gạch ở đằng sau tên của Quách Đỉnh và Nguyên Văn Việt.
Mà phía sau tên của hai người này sớm đã viết mấy chục gạch rồi, còn dùng chữ nhỏ làm ký hiệu.
Số gạch của Vương Bác Thần là nhiều nhất, ký diệu cũng nhiều nhất, hơn nữa đằng sau còn có rất nhiều dấu cảm thán!
Hai lão già này vậy mà còn muốn che giấu.
Các ông muốn xem tôi xấu mặt, tôi bây giờ cho các ông quê độ!
Vương Bác Thần cười lạnh trong lòng, lớn tiếng nói: “Bác gái trung niên kia, bác nhìn trái ngó phải làm cái gì? Đừng tưởng ông hóa trang thì tôi không nhận ra ông. Ông anh minh thần võ, bá khí ngút trời như vậy, không phải là bộ trưởng Quách còn có thể là ai?”
Quách Đỉnh sững người, sau đó cả người như bị sét đánh, giống như biến thành người đá, trên người nứt ra từng vết.
Lúc này tất cả mọi người đều biết rồi.
Phải làm sao đây?
Mình sau này còn gặp người khác kiểu gì?
Trong đầu Quách Đỉnh trống rỗng, lập tức ngây dại.