Lời của Hàn Đỉnh, trong cương có nhu, ý cười trong lời nói, đại diện của nhà họ Cổ nghe thấy là tuyên án tử hình đối với ông ta.
Ngay lập tức bị dọa đến mức không quỳ nổi nữa, giống như một đống bùn nhão mềm nhũn ở trên đất.
“Tôi tôi tôi tôi...”
Đại diện của nhà họ Cổ, ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng nói không ra lời.
“Sao vậy, lẽ nào là Hàn Đỉnh tôi có mắt không tròng, nhìn sai rồi sao? Mà cậu không biết y thuật?”
Giọng điệu của Hàn Đỉnh bỗng xoay chuyển, trở nên cực kỳ nghiêm nghị: “Nếu cậu không biết y thuật, vậy cậu tại sao xía vào, tại sao phải biểu hiện kích động như vậy đối với cuộc thi đấu y thuật? Tại sao ngay cả đóng lò cậu cũng muốn kiểm tra?”
“Tôi sai rồi, tôi sai rồi, quốc chủ, tôi sai rồi, quốc chủ, tôi đáng chết, tôi đáng chết.”
Đại diện của nhà họ Cổ bây giờ chỉ mong được chết, cái gì cũng không dám nói nữa.
Vợ con lớn bé của ông ta còn ở nhà họ Cổ, một khi bởi vì chuyện này bị quốc chủ khiển trách nhà họ Cổ, nhà họ Cổ sẽ không tha cho già trẻ nhà ông ta.
Ông ta bây giờ chỉ hy vọng mình có thể chết nhanh một chút, như vậy còn có thể bảo vệ người nhà.
Nhưng Hàn Đỉnh lại không thèm nhìn ông ta, mà nhìn sang các đại diện khác của bảy đại thế gia, hạnh giọng nói: “Các người thì sao? Lẽ nào các người cũng không biết y thuật? Nếu các người đã không biết y thuật, vậy vừa rồi sao nhúng tay vào chuyện thi đấu y thuật? Lẽ nào các người giỏi hơn sáu vị thần y?”
“Quốc chủ tha mạng, quốc chủ tha mạng.”
“Chúng tôi biết sai rồi, chúng tôi biết tội.”
“Là chúng tôi có mắt không tròng, là chúng tôi sai rồi.”
Các đại diện của bảy đại thế gia, đâu còn dám phản bác.
Ngay cả Hàn Đỉnh cũng xuất hiện rồi, bọn họ hoàn toàn ý thức được mình đã ngu xuẩn cỡ nào.
Vậy mà còn muốn thông qua việc không thừa nhận thân phận thần chủ của Vương Bác Thần, để bảo vệ mạng của mình.
Bây giờ bọn họ hiểu rồi.
Vương Bác Thần muốn giết bọn họ, thật sự dễ như trở bàn tay, căn bản không cần tự lộ thân phận.
Tự lộ thân phận chỉ là khinh thường giết bọn họ.
Mà mười mấy cung phụng võ vương đó của bảy đại thế gia, lúc này lòng như tro tàn, quỳ ở dưới đất, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng.
Trên thực tế, vừa rồi khi Vương Bác Thần tự lộ thân phận, bọn họ đã bị dọa vỡ mật rồi.
Cho một bọn họ một nghìn lá gan cũng không dám đối kháng với thần chủ.
“Hồ Quốc Trụ!”
Đột nhiên, Hàn Đỉnh tức giận quát một tiếng.
“Có.”
Hồ Quốc Trụ lúc này, trong lòng rất dễ chịu.
Ông ta vừa rồi còn băn khoăn, làm sao ra tay với những người này.
Lại không ngờ, quốc chủ vậy mà đã đến từ sớm.
Lần này, cho dù giết những tên chó này, thế gia hào tộc cũng không có cái cớ gì để bất mãn, sẽ chỉ nhận sai xin lỗi.
“Tra rõ tất cả mọi người ở đây, tất cả những ai có liên quan tới những sâu mọt này, bắt toàn bộ, không tha ai hết!”
Hàn Đỉnh đã nổi giận.
Ông ta trước đây vẫn luôn thỏa hiệp với bảy đại thế gia là vì vì lo cho đại cục.
Lại không ngờ, bảy đại thế gia căn bản không có giới hạn.
Điều này khiến ông ta tức giận tới cực điểm.
Nếu không phải hôm nay vì để nhìn trộm Vương Bác Thần xấu mặt, ông ta còn không phát hiện những người này lại vô sỉ tới mức này, vì tư lợi cá nhân, ngay cả lợi ích đất nước cũng không quan tâm!”
“Vâng!”
Hồ Quốc Trụ đanh giọng nói: “Tất cả mọi người ở đây, không được rời đi một bước, nếu không giết không tha! Sàng lọc từng người, người liên quan, bắt tất cả lại!”
Lần này, Liên minh Y học có không ít y sĩ bị dọa tới tái mặt, mềm nhũn ở trên đất.
Xong rồi.
Lần này thật sự xong rồi.
Chỉ là không ngờ, lại dính tới nhiều người như vậy.
Nếu quốc chủ không xuất hiện, vậy bọn họ còn có thể cầu tình.
Nhưng bây giờ quốc chủ ra mặt rồi, bọn họ cũng hết cách.
Dù sao, những y sĩ của Liên minh Y học lần này, quả thật đã làm rất quá đáng.