Giọng nói của sáu vị thần y nhỏ đến mức chỉ có sáu người bọn họ mới có thể nghe thấy.
Những người còn lại không nghe thấy bọn họ nói gì, chỉ phát hiện ra vẻ mặt của sáu vị thần y đã thay đổi, hiện tại đã trở nên vô cùng trắng bệch, rồi lại có vẻ vô cùng kích động.
Ánh mắt của bọn họ đều có chút không bình thường, bên trong tràn ngập cuồng nhiệt, điên cuồng, sùng bái, tôn kính ...
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Làm sao bọn họ cảm thấy dường như sáu vị thần y đã uống thuốc kích thích?
Người của thế gia hào tộc không khỏi ngẩn ra, chẳng lẽ xuất hiện biến cố mà bọn họ không biết hay sao?
Không thể nào.
Các đại diện của bảy đại thế gia nhìn nhau, trong ánh mắt hiện lên vẻ hung ác.
Đại diện nhà họ Cổ mở miệng nói: "Sáu vị thần y, tên súc sinh này đang cố ý kéo dài thời gian, vẫn nên để cho cậu ta nhận thua ngay lập tức, đừng để cậu ta lừa gạt mọi người.”
Đại diện nhà họ Tiêu thề thốt nói: "Hiện tại tôi chắc chắn rằng thằng nhãi này đang lừa gạt chúng ta, điều này hoàn toàn không thể nhẫn nhịn, Liên minh Y học chúng ta có nhiều thầy thuốc như vậy, lại bị một thằng nhóc đùa bỡn trong lòng bàn tay, quả thực là sỉ nhục của chúng ta!”
Đại diện nhà họ Tôn căm phẫn nói: "Mọi người đều nhìn thấy chứ? Thằng nhóc này chỉ đang phô trương thanh thế, đang cố làm ra vẻ huyền bí, chúng ta quyết không thể cho phép loại người này tồn tại!”
"Các vị đại diện nói không sai, thầy thuốc chúng ta đều không phải là người mù, đương nhiên nhìn ra thằng nhóc này đang đùa giỡn lừa gạt, chưa biết chừng cậu ta đã giấu đan dược xong, bây giờ làm loạn như vậy, chính là vì gào thét để che mắt người khác, cuối cùng nhân cơ hội lấy ra đan dược để lừa gạt chúng ta."
Những người dẫn dắt nhịp điệu trong các thầy thuốc lại bắt đầu lên tiếng một lần nữa.
Bởi vì trạng thái của Vương Bác Thần quá tốt, vừa rồi bọn họ cố ý gây nhiễu loạn, nhưng không ngờ không có tác dụng, không ảnh hưởng chút nào đến Vương Bác Thần.
Làm sao có thể như thế được?
Bọn họ quyết không để cho anh thành công.
Vì vậy, bây giờ, bọn họ bắt đầu gây rối.
"Mẹ nó, đuổi thằng nhóc này ra ngoài, đừng để cậu ta làm mất mặt, đừng để cậu ta luyện chế thuốc nữa, luyện cái thuốc chó má gì chứ, giống như đạo sĩ vẽ phù, lừa gạt quỷ à."
Nói xong, mấy người tiến lên kéo Vương Bác Thần.
“Cút đi!
Hồ Quốc Trụ từ lâu đã không thể nhịn được nữa, nếu những người này không ngừng lên tiếng quấy nhiễu, ông ta còn không có cách.
Bây giờ không ngờ bọn họ muốn ra tay, ông ta đang chờ cơ hội này.
“Chiến Thần Quốc Trụ, ông muốn trở mặt với Liên minh Y học chúng ta hay sao?”
Có người âm trầm nói.
Bởi vì những người ra tay đều là thầy thuốc.
Lại có thầy thuốc thản nhiên nói: "Chiến thần Quốc Trụ, ông phải suy nghĩ kỹ, mấy người tranh đấu với thế gia hào tộc, Liên minh Y học chúng ta không muốn nhúng tay vào. Nhưng bây giờ, ông đường đường là Chiến thần Quốc Trụ, trụ cột của nước R, không ngờ lại muốn ra tay với Liên minh Y học, đây là muốn trở mặt sao? Một khi ông ra tay, sau này quân đội cần thầy thuốc, Liên minh Y học chúng tôi sẽ không cung cấp!”
"Anh … !!!"
Hồ Quốc Trụ tức giận đến mức không nói nên lời, nắm đấm đang giơ lên cứng rắn thu về.
Mặc dù biết những thầy thuốc ra tay này đều là chó săn của thế gia hào tộc.
Nhưng bọn họ đúng là thầy thuốc của Liên minh Y học, một khi ông ta ra tay, vậy thì đã đắc tội chết với Liên minh Y học!
Nhìn thấy Hồ Quốc Trụ cam chịu, người của thế gia hào tộc vô cùng đắc ý.
Chỉ là Mộc Uyển Thanh lại bất giác nhíu chặt mày.
Tuy rằng cô ta không hy vọng Vương Bác Thần có thể thành công, nhưng những thủ đoạn này của thế gia hào tộc quá bẩn thỉu rồi.
Cô ta chỉ hy vọng đường đường chính chính khiến cho Vương Bác Thần nhận thua, sau đó đền mạng.
“Tả thần y, ông đang làm cái gì vậy!”
Người của thế gia hào tộc cảm thấy có chút không thích hợp.
Sao Tả Sướng lại bắt đầu giúp Vương Bác Thần?
Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?