Lò luyện đan đã được đưa ra. Khấu Thanh dặn người chuẩn bị những dược liệu mà Vương Bác Thần cần.
Ánh mắt mọi người đều bị Vương Bác Thần hấp dẫn. Ai nấy cũng muốn biết là rốt cuộc thì Vương Bác Thần có thể luyện thành không.
Nhưng trừ ba người nhóm Hàn Đỉnh ra thì gần như mọi người đều thấy là không.
Luyện đan cần một môi trường rất hà khắc.
Sáu người nhóm Khấu Thanh và Bùi Đăng Khoa biết, muốn luyện ra một viên thuốc y chang viên trong hộp trong hoàn cảnh thế này gần như là điều không thể.
Song dường như trong lòng họ lại mong là Vương Bác Thần có thể luyện được.
Có điều chuyện này có hi vọng không?
Hi vọng gần như bằng không.
"Haha, tôi muốn xem xem cậu định giả thần giả quỷ đến khi nào."
Trương Lăng Vân nhà họ Trương ở Đông Bắc cười lạnh rồi nhìn Vương Bác Thần với thái độ chế nhạo như đang nhìn một chú hề vậy.
Người của bảy đại thế gia đều đứng bên cạnh xem với ánh mắt lạnh lùng. Đừng có nói là Vương Bác Thần, cho dù hôm nay Y thánh đương thời Hoa Mạnh Trường đến cũng đừng mong luyện ra một viên đan dược trong hoàn cảnh này.
Nhìn sắc mặt bình tĩnh của Vương Bác Thần, trong lòng Mộc Uyển Thanh của nhà họ Mộc ở Tây Nam bỗng thấy hốt hoảng.
Chẳng lẽ anh ta luyện được thật?
Đùa đấy à, đây là chuyện không thể nào làm được.
"Thế mà mình lại còn hơi mong chờ đấy. Đúng là buồn cười. Cái thứ ngạo mạn thế này thì chết quách đi mới tốt."
Trong lòng Mộc Uyển Thanh oán hận nói. Nếu Vương Bác Thần luyện được thật, điều đó có nghĩa quyết định của cô ta là sai ư?
Và cũng có nghĩa rằng, suy đoán của Phúc Nguyên là đúng?
Thế có khác gì cười vào mặt cô ta không?
Đương nhiên là cô ta không muốn Vương Bác Thần luyện được đan dược.
Hồ Quốc Trụ hừ lạnh nói: “Mấy người mở mắt chó ra mà nhìn cho kĩ. Một đám ếch ngồi đáy giếng, lát nước mấy người đừng có mơ mà trốn được!"
Đại diện nhà họ Cổ chế nhạo nói: “Chiến thần Quốc Trụ, sao ngài sốt ruột thế? Chẳng lẽ ngài thẹn quá hóa giận sao? Chờ cậu ta luyện thành rồi nói sau."
"Đồ đáng chết, cậu dám sỉ nhục tôi kiểu đó! Dù là gia chủ nhà họ Cổ cậu cũng không dám nói thế trước mặt tôi! Lát nữa tôi sẽ giết cậu đầu tiên!"
Hồ Quốc Trụ nổi trận lôi dình. Đám chó này chỉ là mấy con chó do các thế gia phái đến thôi, thế mà giờ chó cũng dám cậy chủ, dám làm bậy trước mặt ông ta!
Ánh mắt Hồ Quốc Trụ đầy sát khí khiến đại diện của nhà họ Cổ thấy trong lòng rất căng thẳng.
Hồ Quốc Trụ là một kẻ giết người thực thụ!
Đại diện của nhà họ Cổ còn định châm chọc thêm vài ba câu, nhưng giờ lại thức thời mà im mồm, lúc này không nên tiếp tục chọc giận Hồ Quốc Trụ.
Nếu không thì chết vô ích rồi.
"Bớt nói nhảm và mau bắt đầu đi, đừng có kéo dài thời gian."
Đại diện của nhà họ Trình không nhịn được mà nói.
"Nếu mấy người vội vàng tìm đường chết như thế thì tôi sẽ tác thành cho mấy người."
Vương Bác Thần không thèm nhìn anh ta nữa. Anh đi tới trước lò luyện đan rồi bật lửa lên để làm nóng trước.
Tuy đám người Khấu Thanh mong là Vương Bác Thần có thể luyện thành, nhưng nếu chỉ dùng một phần dược liệu duy nhất để luyện ra viên đan được có mùi thuốc đậm đà như viên trong hộp gỗ thì khó như lên trời vậy. Dùng năm mươi phần mà luyện thành một phần cũng đã siêu lắm rồi!
Vương Bác Thần lại muốn dùng một phần dược liệu để luyện thành. Đây là chuyện không thể!
"Để xem cậu ta giở trò gì!"
Đại diện của nhà họ Tôn mỉa mai nói.
Đại diện của nhà họ Châu cố tình gây ảnh hưởng đến tâm trạng của Vương Bác Thần nên đã lớn tiếng nói: “Vương Bác Thần, sao chưa bắt đầu, còn chờ gì nữa vậy? Kéo dài giờ chết sao? Haha, luyện không được thì tự sát đi cho xong, đừng phí phạm thời gian của mọi người."
Vương Bác Thần cũng không để ý.
"Này cậu có biết luyện đan không vậy? Cứ thế mà ném vào thì đống dược liệu quý giá này sẽ bị đốt thành tro hết đấy? Tôi thấy cậu nên nhận thua sớm đi, đừng có giả thần giả quỷ nữa."
Trong đám người Liên minh Y học, kẻ vừa nãy dẫn chuyện rẽ sang hướng khác chế nhạo.
Bọn họ chỉ có một mục đích, đó là quấy nhiễu tâm trí của Vương Bác Thần để anh không thể luyện đan được!
Bụng dạ cực kì ác độc!