Mọi người đồng thời nhìn về phía bác Phúc.
Ánh mắt của người trong năm đại hào tộc đã âm u tới tột cùng.
Ánh mắt của người trong bảy đại thế gia lại có thêm chút thăm dò.
Hôm nay bọn họ thuộc một phe, Vương Bác Thần rõ ràng là người phe quốc chủ Hàn Đỉnh, bây giờ bác Phúc nói như vậy là có ý gì?
Nói giúp Vương Bác Thần?
Muốn làm cái gì?
Sắc mặt Mộc Uyển Thanh trở nên trắng bệch.
Cô ta cảm nhận được ánh mắt của mọi người, điều này làm cho hô hấp của cô ta dồn dập hơn.
Bây giờ bác Phúc nói chuyện đồng nghĩa với việc đó là ý của cô ta.
Lời này sẽ làm cho người của các gia tộc lớn hiểu tầm, rằng nhà họ Mộc ở Tây Nam bọn họ phản bội danh gia vọng tộc!
"Bác Phúc, bác làm gì thế!"
Mộc Uyển Thanh nhỏ giọng khiển trách, cô ta nói nhỏ đủ để chỉ mình bác Phúc nghe được!
Bác Phúc không để ý đến cô ta, nói tiếp: "Mọi người còn chưa hiểu à? Ngài Vương đã thắng trong trận thi đấu y thuật này. Sáu vị thần y, tôi nói có đúng không?"
Sắc mặt Bùi Đăng Khoa trăm màu muôn vẻ, nhìn cực kỳ đau đớn.
Bình phun Khấu Thanh yên lặng không nói, không biết ông ta đang suy nghĩ cái gì, chỉ là ánh mắt thì đang nhìn chằm chằm cái hòm trên tay Bùi Đăng Khoa.
"Các ông thua rồi?"
Giang Thành tò mò nhìn cái hộp: "Rốt cuộc có chuyện gì thế? Tôi không hiểu gì cả."
"Ông câm mồm!"
Khấu Thanh nhỏ giọng quát.
Giang Thành giận dữ, ông ta đang định nói chuyện thì Độc y Hồ Vụ lau máu tươi bên khóe miệng, ông ta nhìn Vương Bác Thần, vẻ mặt khó đoán, một lúc sau mới nói: "Là tôi thua, độc của tôi không có tác dụng với cậu."
Giang Thành: "???"
Vì sao tôi vẫn không hiểu gì cả?
Ánh mắt Cổ y Triệu Linh tràn ngập giằng xé, ông ta cắn răng đứng lên, nhưng lại bị té lăn trên đất, máu tươi trào ra miệng không ngừng, ông ta không cam lòng phun ra hai chữ: "Tôi thua."
Cái này lại sao nữa?
Mọi người choáng váng.
Không phải trận đấu y thuật vẫn chưa bắt đầu à?
Sao lại thua được?
"Cậu có thể cho tôi biết vì sao không có tác dụng với cậu không!"
Quỷ y Tả Sướng mặt đầy máu tươi, như thế khiến ông ta nhìn càng đáng sợ, giữa trán vẫn chảy máu không ngừng.
"Hai ông thì sao?"
Vương Bác Thần không trả lời mà lại quay qua hỏi Bùi Đăng Khoa và Khấu Thanh.
Trong lòng cả hai đang giãy dụa, trên mặt tràn đầy đau đớn, ánh mắt láo liên, cứ mãi nhìn về phía cái hòm kia.
"Các vị thần y, cái này không được coi là thi đấu y thuật nhỉ?"
Nhà họ Lâm đại diện bảy đại thế gia đứng lên nói: "Thi đấu y thuật không phải là nên thi xem ai hiểu về dược vật cũng như trình độ y thuật của bản thân ai cao hơn à?"
Muốn chết!
Quốc chủ Hàn Đỉnh ngồi trong đám người, nghe được câu này thì trên mặt lộ rõ sát ý nồng đậm.
Nếu dựa theo cách nói bây giờ thì Vương Bác Thần là người thắng.
Nhưng vì câu nói kia, tình huống lại trở nên mất khống chế!
Dù sao Vương Bác Thần thắng là thắng dựa vào thực lực.
Độc y Hồ Vụ, Quỷ y Tả Sướng và Cổ y Triệu Linh không thể làm gì được Vương Bác Thần là vì Vương Bác Thần có thực lực hùng mạnh, có thể hóa giải hết những mánh khóe của họ.
Nhưng nếu dựa theo nội dung cuộc thi đấu y thuật bình thường thì e rằng Vương Bác Thần không thể thắng được!
Đáng chết!
Bảy đại thế gia, đáng chết!
Xem ra, các người muốn đấu với tôi tới chết mới thôi!
Hàn Đỉnh giận dữ ra mặt.
Còn người của các gia tộc lớn lại thấy trước mắt sáng ngời.
Đúng vậy, đấu y thuật thì cái đấu chính là y thuật, đấu chính là sự hiểu biết với dược vật.
Nhưng bây giờ, cái này có được tính là đấu y thuật không?
Bọn họ cũng kịp nhận ra, đây căn bản không được xem là đấu y thuật, Vương Bác Thần chỉ là dùng biện pháp không chính thống mà thôi.
"Ba vị thần y, các ông đừng sốt ruột nhận thua, chắc chắn thằng nhóc này dùng loại thuốc gì đó mới khiến các ông không làm gì được cậu ta. Nhưng đấu y thuật là đấu cái gì? Là đấu tài y thuật của bản thân, là khả năng hiểu biểu y dược vật. Bây giờ cùng lắm chỉ có thể nói là thực của của các ông không bằng cậu ta, vẫn chưa so y thuật và dược vật đâu."
Người đại diện nhà họ Tưởng, một trong bảy đại thế gia bình thản nói.
Trong khoảng thời gian ngắn, cuộc thi đấu y thuật tưởng chừng như đã kết thúc lại trở nên phức vì người của bảy đại thế gia chen chân vào.