“Suy cho cùng vẫn là người trẻ, dễ nóng giận, nói đánh chết là đánh chết luôn! Bây giờ thì rắc rối rồi, hoặc là không làm, còn đã làm thì phải làm cho xong, hại chết tất cả mọi người của thế gia hào tộc!”
Quách Đỉnh hóa trang thành một người phụ nữ trang điểm đậm, nhìn người của các môn phái giàu sang quyền thế bằng ánh mắt không thân thiện lắm, nhưng trên mặt vẫn mang ý cười.
Ông ta bị mọi người biến thành kẻ miệng năm mô, bụng bồ dao găm, chứ không phải là kẻ vô lý. Đặc biệt, khi ông ta nhìn chằm chằm bạn cười, thì bạn phải cẩn thận. Ông ta càng cười tươi, bạn càng chết thảm.
Hai trợ thủ đắc lực của Quốc chủ là Quách Đỉnh nham hiểm và lão hồ ly Nguyễn Văn Việt.
Bởi vì có sự tồn tại của hai người này, cho nên mới hình thành cục diện bế tắc, giằng co nhau với các môn phái quyền thế như bây giờ.
Nhưng lúc này, Nguyễn Văn Việt cải trang thành người đàn ông trung niên mặt đầy râu đã nghĩ ra một biện pháp đối phó, làm thế nào để lợi dụng cục diện hôm nay hủy hoại các gia tộc quyền thế.
Nguy cơ khủng hoảng, cơ hội trong nguy hiểm, chỉ cần nắm bắt, sẽ biến thành cơ hội!
Nhưng lúc này, đám hộ vệ đã bị Hồ Quốc Trụ làm hoảng sợ, hung dữ nhìn chằm chằm Vương Bác Thần, nhưng không dám mạnh miệng với Hồ Quốc Trụ nữa.
“Anh giết cậu chủ nhà chúng tôi, nợ máu phải trả bằng máu!”
Đám hộ vệ không dây dưa nữa, biết có Hồ Quốc Trụ ở đây, họ mà không trả thù được, thì có chết cũng uổng công vô ích.
Nhất định phải mang xác cậu chủ về nói với chủ nhân, để chủ nhân báo thù.
“Còn ai muốn ngăn cản? Có thắc mắc gì không?”
Vương Bác Thần nhìn người của năm đại hào tộc. Mã Như Long của nhà họ Mã ở Tây Bắc, Vương Đằng của nhà họ Vương ở Lang Gia và Trương Lăng Vân của nhà họ Trương ở Đông Bắc vốn bị Hồ Quốc Trụ tát cho sưng vù cả mặt, bây giờ nhìn thấy Vương Bác Thần sát khí đằng đằng và ánh mắt dữ tợn như vậy thì lập tức không dám nói gì.
Bạch Vân Phi đã chết, tên nhóc Vương Bác Thần này không phải là người lương thiện, anh ta thật sự dám giết người mà!
Nếu bản thân chết rồi, dù gia tộc có báo thù cho thì như thế nào chứ?
Bản thân cũng đã chết rồi, còn báo thù cái quái gì nữa!
Đúng vậy, mình phải giữ bản thân thật có ích, lên kế hoạch cho tương lai, chắc chắn không thể chết bây giờ được.
Họ âm thầm suy đoán, kiếm cớ cho mình.
Bùi Đăng Khoa nhìn những người này, không khỏi cảm thấy xót xa. Đám cậu chủ của năm đại hào tộc cũng coi như vô dụng rồi, ngay đến cả một chút dũng khí phản kháng cũng không có.
Ban nãy, cái chết của Bạch Vân Phi đã khiến họ sợ mất mật.
Người của bảy đại thế gia cũng không nói gì, nhìn thấy Bạch Vân Phi chết, cũng không đứng ra nói một câu.
Điều này khiến Bùi Đăng Khoa hơi thất vọng, gia tộc quyền thế như vậy thì có tư cách gì bắt tay với Liên minh Y học chứ? Đến lúc đó, chỉ sợ Liên minh Y học sẽ bị hại chết thôi!
“Anh đứng lại!”
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Mộc Uyển Thanh nhà họ Mộc ở Tây Nam cao ngạo chặn trước mặt Vương Bác Thần, lạnh lùng nói: “Anh dám giết người trước mặt mọi người, cũng phải nói rõ chứ nhỉ? Tôi không quan tâm anh là ai, hôm nay anh giết người thì phải nhận tội!”
“Cô cũng muốn cản tôi?”
Vương Bác Thần bình tĩnh nhìn Mộc Uyển Thanh.
Không biết vì sao, Mộc Uyển Thanh đột nhiên cảm thấy run rẩy trong lòng. Trong mắt Vương Bác Thần, cô ta nhìn thấy sát khí vô cùng lạnh lẽo.
Cô ta tin, chỉ cần mình không tránh ra thì sẽ chết.
“Lại làm sao? Thi đấu y thuật thì là thi đấu y thuật, nhưng anh đã giết người, bắt buộc phải nhận tội!”
Mộc Uyển Thanh còn chưa dứt lời, đã bị bác Phúc kéo sang bên cạnh.
Vương Bác Thần không quan tâm, nhìn sáu vị thần y trên khán đài, nói: “Có thể thi đấu y thuật với tôi, đó là vinh hạnh của các người. Tôi cho sáu người các ông một cơ hội, nếu mấy lão già các ông không biết chừng mực, tôi cũng sẽ không nương tay, đừng trách tôi không giữ mặt mũi cho các ông!”
“Tên nhóc thối tha kia, cậu đang nói gì thế!!”
Bùi Đăng Khoa giận tím mặt, không ngờ đối phương vừa lên đã hoàn toàn không coi sáu người họ ra gì!