Cả người Giang Thành run rẩy. Mấy lão già đáng chết này không ngờ không cho ông ta có cơ hội nói chuyện.
Bọn họ xem Giang Thành ông ta là gì chứ?
Ông ta không có cảm giác tồn tại như vậy?
Đúng là quá khinh người rồi!
Đáng giận!
Thật đáng ghét!
Các người đáng đời bị Vương Bác Thần làm cho tức chết!
Trong lòng Giang Thành hung hăng nguyền rủa.
Đúng lúc này, đã có không ít người tới trên quảng trường bên ngoài điện Huyền Hồ.
Một chủ sự lớn tiếng nói:
"Trương Lăng Vân nhà họ Trương ở Đông Bắc đến."
“Mã Như Long nhà họ Mã ở Tây Bắc đến."
"Bạch Vân Phi nhà họ Bạch ở Trung Nguyên đến."
"Mộc Uyển Thanh nhà họ Mộc ở Tây Nam đến."
"Vương Đằng của nhà họ Vương ở Lang Gia đến."
Người của năm đại hào tộc đã đến.
Nhưng không ai dám vào điện Huyền Hồ. Nơi đây giống như sâu độc thú dữ đối với bọn họ.
Ai biết được đám người điên của điện Huyền Hồ có bỏ thuốc độc trong điện Huyền Hồ hay không.
Đặc biệt là bọn họ đều biết, độc tố trong cơ thể độc y Hồ Vụ thỉnh thoảng mất khống chế. Bọn họ không dám mạo hiểm, nhất thời không cẩn thận sẽ mất luôn cả mạng nhỏ.
Cho nên, bọn họ mới chờ ở bên ngoài.
Hơn nữa, Quỷ y Tả Sướng nhìn bọn họ giống như nhìn một thi thể, luôn nghĩ cách biến bọn họ thành thi thể để nghiên cứu, loại biến thái này tồn tại, ai dám thân thiết với ông ta?
Nếu không phải lần này gia tộc yêu cầu, bọn họ nào dám giao tiếp với đám người điên này.
Người duy nhất bình thường chính là Bùi Đăng Khoa, Khấu Thanh và Giang Thành.
Bình thường ở đây là chỉ bọn họ không có những thứ rối loạn kia, chứ tính tình không hề bình thường, chỉ cần có chút không vui là có thể lập tức cho anh một bộ thuật trị liệu.
Bọn họ đều căng da đầu tới đây.
"Hừ, một đám kẻ tham sống sợ chết cũng dám tới xem náo nhiệt, thậm chí còn không dám đi vào điện Huyền Hồ."
Bùi Đăng Khoa bất mãn mắng một tiếng.
Bình xịt Khấu Thanh rất không ưa Bùi Đăng Khoa, vừa mở miệng nước bọt đã bắn đến trên mặt Bùi Đăng Khoa: "Ông cũng không xem lại xem mặt ông thế nào, còn không biết xấu hổ mà nói người khác. Ông không sợ bộ mặt này sẽ dọa người khác sao? Lại nói, ông lấy đâu ra mặt mũi quay về điện Huyền Hồ hả? Không phải ông đã phản bội Trung y đi nghiên cứu Tây y sao? Tên phản bội như ông có tư cách gì nói vậy chứ?"
"Ông câm miệng! Hôm nay tôi không muốn tranh cãi với tên ngu ngốc nhà ông."
Bùi Đăng Khoa biết mình chẳng nói lại Khấu Thanh, chỉ có thể lựa chọn không nói chuyện với ông ta, quay đầu sang chỗ khác, cũng lười nhìn Khấu Thanh, trong xoang mũi phát ra một tiếng cực kỳ cao ngạo: "Hừ!"
Giang Thành nghĩ thầm, đây chính là cơ hội để chứng minh sự tồn tại của bản thân, vội vàng nói: "Đừng tranh cãi nữa, tổn thương hòa khí, chúng ta tạm thời..."
Ông ta còn chưa nói xong, Hồ Vụ đã nói: "Ra ngoài thôi. Tôi thật sự muốn xem thử còn ai tới xem náo nhiệt nữa."
Gương mặt Giang Thành dần đanh lại, vẻ mặt trở nên hung ác, giận dữ hét: "Đám lão già chết tiệt các người thậm chí không muốn nghe tôi nói một câu à? Không, các người mới không xứng nghe tôi nói!"
Sau đó, ông ta quay đầu, nhìn về phía Cổ y Triệu Linh vẫn chỉ biết thốt ra hai, ba chữ, nói: "Tôi nói không sai chứ? Là bọn họ không xứng để tôi nói chuyện."
Hồ Vụ nhìn ông ta với vẻ trêu tức, trong miệng lại thốt ra ba chữ giống như từ trước tới tới nay: "Ông không xứng."
"Người câm, ông câm miệng lại cho tôi!"
Giang Thành thẹn quá thành giận, đuổi theo ra ngoài.
"Bảy đại thế gia đến rồi."
Đúng lúc này, chủ sự bắt đầu tuyên bố.
Người của bảy đại thế gia cũng tới!
Quốc chủ Hàn Đỉnh ăn mặc thành người bình thường lẩn vào trong đám đông, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lẽo.