“Cô chủ, Hạ Thế Duệ và hai vị Võ Tông kia đã bị Vương Bác Thần giết chết rồi. Bây giờ có thể đoán rằng thực lực của Vương Bác Thần là Võ Vương, hơn nữa còn là Võ Vương cao cấp.”
Lão Ngô dè dặt nói.
Có thể giết chết hai vị Võ Tông bằng một chiêu, cường giả Võ Vương bình thường cũng không làm được.
Chỉ có thể là Võ Vương cao cấp thôi.
“Võ Vương cao cấp? Tại sao trước kia không nghe thấy tin tức gì cả? Trong quân đội xuất hiện một cao thủ Võ Vương siêu cấp đáng lý ra tôi phải biết chứ, trừ khi nhà nước giấu diếm thôi.”
Dạ Anh Thư cau mày, với khả năng tình báo của nhà cô ta thì không thể không biết trong quân đội xuất hiện một Võ Vương như Vương Bác Thần được, như thế không hợp lý chút nào.
“Chẳng lẽ lại là người đi theo Thần chủ bí ẩn kia?”
“Cô chủ, rất có khả năng đó, Thần chủ kia của nước R thành lập Thần Thiên Các – một trong những thế lực bí ẩn nhất ở nước R. Từ sau khi thần chủ kia thành lập Thần Thiên Các, sức chiến đấu của cấp cao ở nước R đã được đề cao một cách rõ ràng, đáng sợ nhất là chúng ta còn không biết những người đó rốt cuộc là ai.”
Lão Ngô nghĩ lại mà sợ nói.
Vị thần chủ kia của nước R thật sự quá bí ẩn, không một ai biết thân phận thật sự của người đó.
Cũng không ai biết rốt cuộc người đó đến từ đâu.
Người nọ giống như xuất hiện một cách vô lý, đột nhiên trở nên nổi bật, nhanh chóng thành lập Thần Thiên Các, ngăn chặn toàn bộ hào tộc thế gia và gia tộc ẩn thế ra bên ngoài.
Không phải bọn họ chưa từng nghĩ đến chuyện gài nội gián vào, nhưng tất cả đều thất bại.
Đến bây giờ vẫn chưa nhận được tin tức cụ thể về chuyện Vương Bác Thần đại náo nhà họ Vương lần trước.
Nghe nói lúc đó đại diện của năm đại hào tộc đi mừng thọ Vương Kinh Hồng đều bị Thần chủ kia ra lệnh giết chết.
Không có bất cứ một thông tin chi tiết nào.
Đây mới là nguyên nhân khiến bọn họ cảm thấy lo lắng.
Thời đại các hào tộc và thế gia, còn có cả gia tộc ẩn thế âm thầm thao túng quyền lực của thế tục đang bị người khác dần ngăn chặn.
Mà người gây ra chuyện này lại là Thần chủ bí ẩn thường đeo mặt nạ Tề Thiên Đại Thánh của nước R.
Dạ Anh Thư không hề để tâm cười nói: “Đây là chuyện rất bình thường, dù sao Thần chủ nước R kia cũng là người có thực lực đứng đầu thế giới hiện tại, có điều những người đó vẫn chưa xuất hiện… Muốn xoá sạch sức ảnh hưởng của hào tộc, thế gia và gia tộc ẩn thế cũng không phải một chuyện dễ dàng, nước R hiện tại, có phương diện nào không bị ảnh hưởng đâu chứ? Ha ha… Được rồi, không nói đến những chuyện này nữa. Bà chú ý đến nhà họ Trần hơn đi, bảo Trần Yên Nhiên hành động từng bước một, Vương Bác Thần gian trá như hồ ly, một khi để lộ dấu vết sẽ khiến anh ta nghi ngờ.”
Lão Ngô vội đáp: “Cô chủ yên tâm, mọi việc đều đã sắp xếp ổn thoả rồi.”
Dạ Anh Thư liếm đôi môi đỏ mọng, lạnh lùng nói: “Tôi muốn xem thử lần này anh ta giải quyết thế nào. Điều hai Võ Vương đến, một Võ Vương e rằng vẫn không phải là đối thủ của Vương Bác Thần. Bà cũng nhớ chú ý, đừng để Vương Bác Thần nghi ngờ bà. Tôi nghĩ có lẽ anh ta đã nhận ra bà là nữ rồi, khoảng thời gian này đừng lộ diện nữa.”
“Không thể nào, cô chủ, tôi chưa từng để lộ sơ hở.”
Bà Ngô gật đầu nói: “Cô chủ, tôi vừa điều tra được Trần Thạch của Bát Cực Môn Ma Đô là người của Thiên Tuyệt.”
“Thiên Tuyệt?”
Sắc mặt Dạ Anh Thư hơi thay đổi, cô ta nhỏ giọng nói: “Đừng tiếp xúc, đừng xích mích, dù bây giờ Thiên Tuyệt như rồng đứt đầu, nhưng tổ chức kia thật sự quá bí ẩn.”
Bà Ngô hít một hơi thật sâu, nghĩ đến một chuyện vô cùng đáng sợ, lập tức im lặng.