Nghe anh nói thế, trong lòng Hạ Thế Duệ dâng lên cảm giác tuyệt vọng và căm phẫn, ông ta nghiến răng nói: “Cậu cứ muốn đuổi cùng giết tận như thế à?”
Mọi người ở đây không khỏi nuốt nước miếng.
Rốt cuộc chàng trai trẻ này là ai?
Sao lại có thể ép Hạ Thế Duệ phải nhượng bộ như thế.
Võ giả, Võ Sư, Tông Sư, Đại Tông Sư, Võ Tôn, Võ Tông, Võ Vương, Võ Hoàng, đây là phân chia cảnh giới của giới võ đạo hiện tại.
Bình thường Đại Tông Sư đã là một tồn tại rất lợi hại rồi!
Toàn bộ Ma Đô cũng chỉ có mấy Đại Tông Sư.
Còn Võ Tôn, bọn họ chỉ biết đến Trần Thạch của Bát Cực Môn mà thôi.
Về phần Võ Tông, hôm nay cũng là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy. Ở Ma Đô, Đại Tông Sư đã đủ để bọn họ quỳ lạy rồi, còn Võ Tông Trần Thạch, dù là những đại gia như bọn họ cũng rất hiếm khi gặp. Về phần Võ Tông, bọn họ cũng chỉ từng nghe nói đến mà thôi.
Cho nên khi biết Hạ Thế Duệ dẫn Võ Tông đến, bọn họ đều không dám phản kháng, chỉ đành đến gặp Hạ Thế Duệ.
Hơn nữa dù Hạ Thế Duệ nói phải đền bù gấp ba, bọn họ cũng đều cam tâm tình nguyện.
Cũng là vì bên cạnh Hạ Thế Duệ có Võ Tông.
Nhưng bây giờ bọn họ nhìn thấy gì? Chàng trai trẻ này có thể giết chết Võ Tông chỉ bằng một chiêu!
Là cao thủ Võ Vương cao cấp!
Chính là người có cấp bậc tứ đại chiến vương ở nước R!
Một tồn tại đáng sợ như thế, tại sao bọn họ chưa từng nghe nói tới?
“Giết một con chó già sao có thể nói là đuổi cùng giết tận được?”
Vương Bác Thần cười nhạt: “Lúc ông cho người đến nhà họ Trần ức hiếp người nhà của tôi, đó không phải là đuổi cùng giết tận à? Khi ông ngay cả con gái hơn ba tuổi của tôi cũng không chịu bỏ qua, có từng nghĩ đến chuyện ông cũng sẽ có ngày hôm nay không?”
“Cái gì? Cậu… Cậu là người của nhà họ Trần?”
Sắc mặt Hạ Thế Duệ thay đổi, người bắt đầu run rẩy.
Nếu Vương Bác Thần không phải người nhà họ Trần thì còn có thể thương lượng.
Nhưng bây giờ, Vương Bác Thần là người của nhà họ Trần, còn đến trả thù cho vợ con, Hạ Thế Duệ biết ông ta chết chắc rồi.
Nếu biết trước nhà họ Trần có một tồn tại như thế thì ông ta nào dám ra tay `với nhà họ Trần chứ?
“Tưởng Mẫn và Trần Thạch Khôn đã chết rồi đúng không?”
Hạ Thế Duệ chỉ cảm thấy vô cùng đau khổ, chẳng trách đến bây giờ ông ta vẫn không nhận được tin tức.
Nhà họ Trần có một cao thủ Võ Vương cao cấp, sao Tưởng Mẫn có thể thành công được?
Tưởng Mẫn chết tiệt, đồ ngu xuẩn!
Sao bà lại không điều tra rõ ràng?
Fuck!
“Các hạ, chỉ cần cậu dừng tay vào lúc này, chuyện còn có cơ hội cứu vãn.”
Vị Võ Tông còn sống kia kìm nén nỗi sợ trong nội tâm, cất lời: “Gia tộc của chúng tôi là một tồn tại mà cậu không thể nào tưởng tượng nổi đâu, Hạ Thế Duệ là người đại diện của cậu chủ tôi, cậu giết ông ta, chắc chắn cậu chủ tôi sẽ không bỏ qua cho cậu.”
Vương Bác Thần híp mắt lại, quả nhiên sau lưng Hạ Thế Duệ còn có thế lực khác.
“Ồ? Vậy nói tôi nghe xem cậu chủ của ông là ai?”
Trong nháy mắt, lại giết chết một vị Võ Tông!
Đây là thực lực đáng sợ đến mức nào chưa?
Nhà họ Trần có một cao thủ như thế từ bao giờ vậy?
Hạ Thế Duệ lập tức quỳ phịch xuống trước mặt Vương Bác Thần.