Tưởng Mẫn độc ác khiến trong lòng Mộc Lai lạnh lẽo.
Bà già này thật sự độc ác, cắm sừng người ta thì thôi đi, bây giờ còn thay mận đổi đào, muốn khiến nhà họ Trần tuyệt hậu!
Quả nhiên độc nhất là lòng dạ đàn bà!
Mình độc ác nhất cũng chỉ là muốn dạy đỗ đám người Vương Bác Thần một trận, để bọn họ biết Mộc Lai mình cao quý hơn bọn họ vô số lần!
Mà bà già này vừa ra tay đã muốn mạng người ta!
Mẹ nó quá độc ác!
“Mộc Lai.”
Tưởng Mẫn nhìn về phía Mộc Lai.
Tiếng gọi này suýt nữa khiến Mộc Lai hoảng bay hồn, cũng không dám ngẩng đầu lên, chỉ sợ Tưởng Mẫn nhìn thấu suy nghĩ trong lòng mình, cúi đầu nói: “Mẹ, mẹ cứ căn dặn.”
Tưởng Mẫn thản nhiên nói: “Cậu đi theo bọn họ, phải tận mắt nhìn thấy đám người Trần Ngọc chết mới được trở về.”
Mẹ nhà bà, bà già chết tiệt, sao bà không cho con trai của bà đi!
Nếu chụp mấy thứ bẩn thỉu này lên đầu ông đây, vậy cả đời ông đây cũng đừng mong trở mình!
Bà nghĩ cũng hay lắm, cho con bà hái quả ngọt sạch sẽ, bắt ông đây đi làm công việc bẩn thỉu!
Mẹ nó bà muốn giết người diệt khẩu chứ gì!
Trong lòng Mộc Lai ôm một bụng tức, ông ta cũng không phải kẻ ngu, rõ ràng bà già này muốn ông ta ôm mọi trách nhiệm, cho dù sau này bị người ta phát hiện cũng chỉ cần ném ông ta ra là được.
Nhưng ông ta không dám thể hiện ra ngoài, bây giờ chỉ cần ông ta để lộ chút xíu không vui nào, tin chắc rằng Tưởng Mẫn sẽ chôn sống ông ta.
“Mẹ, để Mộc Lai đi không tốt lắm đâu? Lỡ như sau này xảy ra chuyện gì, vậy Mộc Lai xong rồi.”
Mãi đến lúc này, cuối cùng Trần Hương Lan cũng phản ứng lại.
Mặc dù bà ta hận Trần Ngọc, nhưng Mộc Lai là chồng bà ta, bình thường Mộc Lai cũng vô cùng che chở bà ta. Vừa nghe thấy muốn cho Mộc Lai đi làm loại chuyện bẩn thỉu này, bà ta lập tức không vui.
Mộc Lai vội vàng nói: “Đừng nói bậy, mẹ chúng ta đã sắp xếp, còn có thể hại tôi hay sao? Cho dù sau này xảy ra chuyện gì, vì cái nhà này, tôi đi cũng không hề gì, bà và con sống tốt là được.”
Ông ta là cố ý nói như vậy, lo rằng sẽ chọc giận Tưởng Mẫn.
Nên lợi dụng Trần Hương Lan giải vây giúp mình, dù sao Tưởng Mẫn cũng phải suy nghĩ cho con gái mình.
“Con không đồng ý! Nếu như phải đi, vậy con và Mộc Lai cùng đi!”
Trần Hương Lan vô cùng kiên quyết nói ra.
Cùng đi chịu chết sao?
Người phụ nữ ngu xuẩn này, sao bà không hiểu ý tứ trong lời nói của tôi chứ!
Mộc Lai cố ý nói: “Bà đi làm gì, tôi chỉ ra ngoài một chuyến, cũng không phải đi chịu chết.”
Tưởng Mẫn nhìn chằm chằm Trần Hương Lan, cuối cùng thở dài nói: “Hết cách với con rồi, được, Mộc Lai không đi nữa, đổi thành người khác đi.”
Trong lòng Mộc Lai thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra cũng có lúc người phụ nữ đơn thuần này phát huy được tác dụng.
“Đi, đi xem đám con hoang Trần Ngọc kia lần cuối, để chúng ta nhìn xem bây giờ cô cả nhà họ Trần còn có thể ngang ngược nữa không!”
“Tưởng Mẫn, đồ thấp hèn không biết xấu hổ, hại chết mẹ tôi, bây giờ lại hại chết ba tôi, bà sẽ không được chết tử tế! Sau này bà sẽ phải xuống mười tám tầng địa ngục!”
Trần Ngọc mắng chửi, chuyện đã đến nước này, gần như có thể đoán được, Trần Quốc Vinh chính là bị Tưởng Mẫn hại.
Tưởng Mẫn ngồi trên ghế, thờ ơ nói: “Trạch Khôn, đi, đánh nát miệng nó.”
Trần Trạch Khôn dứt khoát cầm một chiếc gậy gỗ đi qua, tàn bạo đánh lên miệng Trần Ngọc, mắng: “Đồ ti tiện, cho bà mắng tiếp này!”