Vương Bác Thần đến rồi, anh giống như con sư tử đang phẫn nộ, đôi mắt bị tơ máu che kín, ánh mắt nhìn chằm chằm Vương Kinh Hồng.
Anh cho nhà họ Vương cơ hội!
Anh cho nhà họ Vương một con đường sống!
Nhưng mà bây giờ, nhà họ Vương, lão già Vương Kinh Hồng kia lại đi đào mộ mẹ anh!
"Vương Kinh Hồng, ông muốn chết à!"
Tất cả mọi người nhìn thấy Vương Bắc Thần.
Trong mắt Vương Kinh Hồng toát lên vẻ phức tạp!
Đây là đứa con nối dòng ưu tú nhất nhà họ Vương!
Là đứa con nối dòng ưu tú nhất kể từ sau khi người ba, ông cụ Vương chiến thần rời đi!
Công trạng đủ để so sánh với người ba chiến thần đã qua đời của ông ta!
Nhưng đứa con nối dòng vĩ đại duy nhất đó lại bị ông ta đuổi đi!
Còn hận ông ta!
Trong lòng Vương Kinh Hồng bây giờ ngũ vị tạp trần, ông ta nghiêm chính nói: "Bắc Thần, nhà họ Vương sai lầm, cầu xin cháu quay về. Ông giao nhà họ Vương cho cháu, giao hết toàn bộ nhà họ Vương cho cháu! Chỉ cần cháu đồng ý trở về, cho dù cháu giết ông, ông cũng cam tâm tình nguyện! Hôm nay ông đưa ba cháu đến nhận sai, bọn ông sẵn lòng chết trước mặt mẹ cháu để tạ lỗi!"
"Ông câm mồm!"
Vương Bác Thần giận dữ quát: "Lão già kia, tôi cho nhà họ Vương một con đường sống, bây giờ ông lại đi đào mộ mẹ tôi! Ông nghĩ tôi không dám giết ông à? Ông nghĩ tôi không dám diệt nhà họ Vương đúng không?! Muốn chết chứ gì? Được, hôm nay tôi cho ông chết trước mộ mẹ tôi! Tôi cho nhà họ Vương ông tận diệt!"
Lý Hoàng vội chạy đến: "Bắc Thần, đừng, đừng giết ông ta, cháu không thể giết ông ta! Nếu giết ông ta thì danh tiếng của cháu sẽ bị hủy hoại!"
Đúng vậy, dù Lý Hoàng cũng muốn giết Vương Kinh Hồng nhưng Vương Bác Thần không thể ra tay, nếu không thì là làm trái luân thường đạo lý!
Dù sao Vương Kinh Hồng cũng là ông nội của Vương Bắc Thần, dù sao Vương Hạo cũng là ba ruột của Vương Bắc Thần.
Ai cũng có thể giết họ, nhưng Vương Bác Thần không thể!
"Ông câm mồm!"
Vương Bác Thần đẩy Lý Hoàng ra, anh đã mất hết lý trí!
Anh đã không thể dễ dàng tha thứ cho hành vi của Vương Kinh Hồng!
"Cháu giết ông đi, chỉ cần cháu có thể tha thứ cho nhà họ Vương, ông sẵn lòng để cháu giết! Dù là ba Vương Hạo của cháu cũng sẵn lòng, chỉ cần cháu có thể trút bỏ oán khí trong lòng."
Vương Kinh Hồng kiên định nói.
"Ông giả bộ nhún nhường cho ai xem! Ông thấy nhà họ Vương chịu thiệt có phải không? Thật sự nghĩ tôi không dám à?"
Nói xong, Vương Bác Thần tiến lên từng bước, đánh thẳng một quyền về phía Vương Kinh Hồng.
Một quyền này thế như ngàn vạn quân binh.
Thậm chí trên nắm tay còn xuất hiện dòng khí màu trắng mà mắt thường có thể nhìn thấy!
Một tiếng nổ bùm vang lên, tốc độ bay ra nhanh hơn cả vận tốc âm thanh!
Rầm!
Một bóng người bay ngược ra ngoài, nhưng không phải Vương Kinh Hồng, mà là gã võ tông bên cạnh ông ta!
Đó là vệ sĩ của Vương Kinh Hồng, một kẻ có thực lực cấp bậc võ tông, lúc này ông ta thậm chí không ngăn cản được một quyền của Vương Bắc Thần!
Cho đến lúc này, bốn gã võ tông còn lại mới phản ứng được, họ vội vàng tiến lên bảo hệ Vương Kinh Hồng!
Dùng hết toàn lực để ngăn cản.
Nhưng mà, bọn họ giống như vị võ tông khi nãy, cả bốn người đều không ngăn được một chiêu của Vương Bắc Thần!
"Mộ trống rỗng, mộ của mẹ con là ngôi mộ rỗng!"
Đúng lúc này, Vương Hạo đột nhiên la lên: "Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, là ngôi mộ rỗng!"
"Hả?"
Vốn Vương Bác Thần đã mất lý trí, nhưng ngay khi nghe được lời này, nắm tay lập tức dừng trước mặt Vương Kinh Hồng mấy milimet.
Vương Kinh Hồng đã chuẩn bị tâm lý để đón cái chết, trên mặt ông ta xuất hiện vết máu ngang dọc, đây là bị quyền phong của Vương Bác Thần đánh rách!
Trong căn quan tài hư thối thật sự trống rỗng, không có xương cốt.
Chuyện này là sao?
Tại sao phần mộ của mẹ lại trống rỗng.
Mọi người đều mơ hồ.