“Cậu, sao cậu lại có bộ kim châm này, chủ nhân của nó đâu? Hắn ta ở đâu?”
Nhìn bộ kim châm mà Vương Bác Thần ném trước mặt họ, đám người Bùi Đăng Khoa chốc lát trở nên vô cùng kích động.
Tả Sướng giống như cương thi, nhảy đến trước mặt Vương Bác Thần, giơ tay tóm lấy cổ áo của Vương Bác Thần.
Vương Bác Thần giơ chân đạp một cái, đạp bay Tả Sướng ra ngoài: “Ông không có tư cách hỏi!”
Nói xong, bèn vác Hoa Mạnh Trường đã gãy chân lên, định đi.
“Không được đi!”
Năm người Hồ Vụ, Triệu Linh, Bùi Đăng Khoa, Hoán Thanh, Giang Thành chắn trước mặt Vương Bác Thần.
Có đủ các loại sâu bọ bò ra từ trong tai, mũi, tóc của Triệu Linh, gương mặt kìm nén đến đỏ bừng, cuối cùng thốt ra hai chữ: “Không được!”
“Ước hẹn 5 ngày!”
Vương Bác Thần cười lạnh lùng.
Bộ kim châm này là của sư phụ đưa cho anh, nhưng Vương Bác Thần không rõ về thân phận của sư phụ, chỉ phó thác cho anh chuyện chấn chỉnh lại liên minh y học.
“Cậu!!!”
Đám người Bùi Đăng Khoa tức đến toàn thân run rẩy, tính tình cổ quái cùng sự tuân thủ cổ quái của họ khiến họ bất lực.
Tự bọn họ yêu cầu bắt buộc phải đợi đến ước hẹn 5 ngày thì mới đấu y với Vương Bác Thần.
Mà bây giờ, chính vì ước hẹn 5 ngày này lại khiến họ tức đến nghẹn họng.
“Được, buổi đấu y hai ngày sau, cậu bắt buộc phải giải thích rõ ràng cho chúng tôi!”
Khấu Thanh nắm chặt nắm đấm.
Đám người Hồ Vụ chỉ đành trừng mắt!
Chỉ có thể giương mắt nhìn Vương Bác Thần đưa Hoa Mạnh Trường đi.
“Sư phụ, người, người hà tất phải như vậy, một mình đệ tử gánh vác là được rồi, người không cần thiết phải bị cuốn vào.”
Hoa Mạnh Trường vốn muốn tự mình gánh vác tất cả, nhưng không ngờ Vương Bác Thần lại cố ý đến cứu ông ấy.
“Câm mồm, đồ ngu xuẩn nhà ông, suýt nữa làm loạn kế hoạch của tôi!”
Vương Bác Thần không thèm nể mặt, Hoa Mạnh Trường đúng là quá Phật hệ rồi, mới dẫn đến liên minh y học biến thành thế này.
Hoa Mạnh Trường ngây người, chưa hiểu được câu này ý là gì.
Vương Bác Thần hờ hững nói: “Lần đấu y này, vừa để giải quyết ân oán giữa các người, cũng là để chấn chỉnh lại liên minh y học! Lúc đầu tôi đã hứa với sư phụ của mình, phải giúp ông ấy hoàn thành tốt việc này, nếu không, tôi cũng chẳng thèm lo mấy chuyện vớ vẩn của các người.”
Hoa Mạnh Trường dè dặt hỏi: “Sư phụ, bộ kim châm đó…”
Vương Bác Thần thở dài nói: “Bộ kim châm đó là của sư phụ để lại cho tôi, tôi không biết thân phận của sư phụ, cũng không biết ông ấy làm cái gì. Lúc tôi gặp được ông ấy, ông ấy đã bị trọng thương, tôi chỉ chăm sóc ông ấy 3 tháng, ông ấy đã qua đời. Nếu các người đã biết kim châm, vậy ắt hẳn biết thân phận của sư phụ tôi nhỉ?”
Hoa Mạnh Trường cau mày đáp: “Bộ kim châm đó là của minh chủ đời trước, nhưng minh chủ đời trước đi tiêu dao đã biến mất rất lâu rồi, không ai biết ông ấy thế nào.”
Vương Bác Thần hơi mất mát, nói: “Sư phụ của tôi tên là Lâm Đạo Tử, xem ra trên đời này không ai biết được thân phận của ông ấy rồi.”
Vừa nói xong, Vương Bác Thần bỗng nhiên nhíu mày.
Không đúng.
Có lẽ Trần Thạch biết.
Mấy hôm trước trong buổi tiệc y dược Ma Đô, Trần Thạch vốn đến để báo thù cho Tôn Thế, nhưng bỗng nhiên ông ta lại thay đổi thái độ.
Lúc đó anh cho rằng Trần Thạch đã nhận ra thân phận của anh, nhưng bây giờ xem ra không phải thế.
Nếu như Trần Thạch biết anh là Thần chủ, vậy thì lần đầu tiên gặp mặt sẽ nhận sai, nhưng thực tế không phải như vậy.
Ánh mắt của Vương Bác Thần nhìn về chiếc nhẫn Càn Long thô sơ kỳ lạ trên ngón tay cái.
Chiếc nhẫn Càn Long này được chạm khắc từ một mẩu cây khô, ở chính giữa có một chữ “Thiên”. Sau khi đeo vào, cho dù là mùa hè, cũng không nghe thấy tiếng muỗi kêu.
Càng kỳ lạ là, anh đã tìm rất nhiều tài liệu, đều không nhìn ra là được khắc bằng loại cây khô nào, đeo lâu như vậy rồi, vẫn mát lạnh như cũ.
Chính vào lúc này, Lý Hoàng gọi điện thoại đến.
“Bác Thần, không hay rồi, nấm mồ của mẹ cháu bị Vương Hạo đào lên rồi!”
“Hắn chán sống!!!”
Vừa nghe thấy tin này, tia máu phút chốc dồn lên mắt Vương Bác Thần, lập tức đi đến Hà Châu!