Nhìn bóng lưng cô đơn của Trần Quốc Vinh, Vương Bác Thần thầm thở dài trong lòng.
Con cháu chẳng ra gì, đành chịu.
Giữa người thân với nhau, một khi cắt đứt quan hệ thì còn thối hơn cả phân!
Những người khác của nhà họ Trần nào còn dám nhiều lời nữa, tất cả đều dè chừng nhìn Triệu Thanh Hà và Vương Bác Thần.
Không ngờ con gái và con rể của Trần Ngọc lại lợi hại đến vậy, mới tới một ngày mà đã đối đầu hai lần, đuổi bà cụ ra khỏi nhà.
Mấy năm nay, ông cụ không để ý mọi việc nữa, bà cụ là Từ Hi Thái Hậu của nhà họ Trần, không ai dám động đến.
Trần Hương Lan lại càng thêm ngang ngược hống hách, chỉ cần một câu hơi không vừa ý là lập tức tay đấm chân đá, đến người thừa kế Trần Vinh đây cũng bị chèn ép không ngẩng đầu lên được.
Ai có thể ngờ được bà ta lại bị gia đình nhỏ của Triệu Thanh Hà đánh bại?
Xem ra, nhà họ Trần sắp thay đổi rồi.
Triệu Thanh Hà và Vương Bác Thần không phải người dễ đối phó.
Ông cụ để cho Triệu Thanh Hà tạm thời phụ trách nhà họ Trần, trong lòng họ vốn đã không phục, muốn phản kháng.
Bây giờ còn ai dám đọ sức với Triệu Thanh Hà nữa?
Chẳng phải tự tìm cái chết sao?
Không nhìn thấy đến nhà họ Bạch cũng đứng về phía Triệu Thanh Hà à?
Một số người nhà họ Trần đầu óc nhanh nhẹn đã bắt đầu quyết định ủng hộ Triệu Thanh Hà.
Mặc dù vẫn có một số ít người trong lòng rất khó chịu, nhưng trước mắt xem ra cũng chỉ có thể nhịn.
“Đưa tên cặn bã này vào tù đi, để hắn không bao giờ được ra nữa.”
Triệu Thanh Hà chỉ vào Phó Bân, bây giờ cô đã không còn lương thiện, dễ bắt nạt như trước đây nữa.
Huống hồ loại cặn bã như Phó Bân đây, chết cũng không hết tội!
Bạch Lĩnh thận trọng nói: “Cậu Vương, cô Vương, nhà họ Bạch biết sai rồi, lần này tôi tới đây là để xin lỗi. Nhà họ Bạch tôi sẵn lòng nhường thị trường dược phẩm cho nhà họ Trần.”
Trần Ngọc thấy tình hình này thì khoé miệng hơi nhếch lên, ngạo nghễ nhìn lướt qua đám người nhà họ Trần, nhàn nhạt nói: “Các người giải tán hết đi, đây là bí mật thương mại.”
Thực ra trong lòng bà ta lúc này đang nghĩ: Bạch Lĩnh hạ mình thế này chắc chắn đã biết thân phận thế thân Thần chủ của Bác Thần, bây giờ không thể công khai thân phận của Bác Thần, không thể để người nhà họ Trần biết, nếu không sẽ gây rắc rối cho Bác Thần.
Vậy nên Trần Ngọc vô cùng biết ý mà giải tán người của nhà họ Trần, nhìn Vương Bác Thần với vẻ rất hài lòng, đúng là mẹ vợ nhìn con rể càng nhìn càng thấy thích.
“Bác Thần, các con nói đi, mẹ vào đây.”
Nói xong bà ngẩng cao đầu như khổng tước cao ngạo.
Chờ mọi người giải tán hết, Triệu Thanh Hà cố ý hù dọa: “Ông chủ Bạch, tôi nghĩ chắc ông đã đoán được thân phận của chồng tôi, vậy nên tôi hy vọng ông có thể giữ bí mật, nếu không ông không gánh nổi hậu quả đâu.”
Bạch Lĩnh sợ hãi, sắc mặt tái mét.
Sau khi ông ta bị Trần Thạch đánh gãy chân, khi về lại cho người khiêng đến xin lỗi Trần Thạch.
Bạch Lĩnh vẫn nhớ rõ ánh mắt muốn giết người của Trần Thạch, nhớ đến là toàn thân lại nổi da gà.
Giọng nói nham hiểm của Trần Thạch lại vang lên bên tai ông ta: “Trên thế giới có một tổ chức vô cùng đáng sợ tên là Thiên Tuyệt, mà ở Thiên Tuyệt, tôi thậm chí còn chẳng được coi là con kiến. Cậu Vương là chủ của tôi!”
Khi ấy Bạch Lĩnh suýt thì sợ chết khiếp, nên lúc này mới vội vàng chạy đến nhà họ Trần để xin lỗi.
Triệu Thanh Hà hài lòng gật đầu, bất kể thế nào, chuyện Bác Thần là thế thân của Thần chủ nhất định phải giấu.
“Không còn việc gì nữa thì cút đi.”
Vương Bác Thần không kiên nhẫn nói.
Bạch Lĩnh vội vã đẩy xe lăn rời đi, quần áo đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.